“...” Đông Phùng Lưu không nói được lời nào.
Đường Tinh Khanh tiễn Đông Phùng Lưu đi xong, cô mới nặng nề thở dài một hơi, cố gắng nở nụ cười vui vẻ, đi về gian phòng bên trong.
Sau khi thay quần áo, Đường Tinh Khanh và Phương Minh cùng nhau ra ngoài ăn sáng.
Cả quá trình, Đường Tinh Khanh đều nhìn bạn thân của mình, cô không biết có nên nói rõ mọi chuyện về Đông Phùng Lưu cho Phương Minh nghe hay không?
Nếu như nói rồi thì liệu Phương Minh có kinh ngạc tới mức không ăn nổi bữa sáng hay không? Có lẽ Phương Minh cũng không thể tin được Đông Phùng Lưu sẽ thích cô, dù sao ấn tượng của Đông Phùng Lưu trong lòng Phương Minh cũng không tốt, sau đó Phương Minh cũng không tiếp xúc nhiều với Đông Phùng Lưu, cho nên cô ấy sẽ không biết Đông Phùng Lưu hiện giờ đã khác hoàn toàn trước kia.
Nhưng nếu không nói thì sau này cô ấy sẽ đối mặt Đông Phùng Lưu như thế nào? Có người biết chuyện này, cũng coi như có thêm người giúp cô nghĩ kế, giúp cô nhanh chóng kết thúc mối quan hệ kì lạ giữa cô và Đông Phùng Lưu.
Bởi vì trong lòng còn vướng bận nhiều chuyện nên Đường Tinh Khanh không tập trung ăn uống.
“Cậu đang nghĩ gì đấy?” Không hổ là bạn thân mười mấy năm của Đường Tinh Khanh, vừa liếc một cái đã nhận ra Đường Tinh Khanh đang có chuyện suy nghĩ.
“Ừm...” Đường Tinh Khanh do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói chuyện này cho Phương Minh, đúng lúc cô cũng muốn biết Phương Minh có ý kiến gì về mối quan hệ mập mờ này: “Tớ muốn nói với cậu một chuyện, nhưng cậu phải đảm bảo, trước khi tớ nói xong thì cậu phải thật tỉnh táo đó... Trước khi tớ nói xong, cậu có thể có cái nhìn lý trí một chút, được không?”
“Cái gì mà được với không được? Nhanh nói đi!” Phương Minh không kiên nhẫn.
Đường Tinh Khanh thả cái thìa trong tay ra, cô cân nhắc một chút, sau đó quyết định nói ra: “Đông Phùng Lưu tỏ tình với tớ.”
“Phì...” Phương Minh phun thẳng miếng cháo trong miệng ra. Cũng may Đường Tinh Khanh đã sớm chuẩn bị tâm lý, ngay khi Phương Minh phun ra ngoài thì cô đã nghiêng người né tránh, vì vậy mới không bị dính cháo do Phương Minh phun ra.
Đường Tinh Khanh nhíu mày: “Không phải vừa dặn cậu đừng kích động sao?”
“Không phải vậy...” Phương Minh bị sặc, cô ấy vỗ vỗ ngực một lúc, giúp bản thân hít thở bình thường, sau đó mới kinh ngạc nhìn Đường Tinh Khanh: “Cậu vừa nói gì? Đông Phùng Lưu tỏ tình với cậu? Chính là Đông Phùng Lưu tớ gặp sáng nay sao?”
“Suỵt! Cậu nói nhỏ một chút!”
Vì Phương Minh bị kích động nên âm lượng của cô ấy cũng lớn hơn, nhất thời khiến cho vài vị khách trong quán chú ý, Đường Tinh Khanh vô cùng xấu hổ, chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui vào.
Sớm biết vậy thì cô đã nói luôn từ lúc ở nhà rồi, Phương Minh này nhanh mồm nhanh miệng vô cùng, có lẽ một câu nói của cô ấy cũng đủ để người xung quanh nghe thấy hết...
“Cậu nói thật hay giả vậy? Đông Phùng Lưu thật sự tỏ tình với cậu?” Phương Minh cũng ý thức được giọng mình quá lớn, vì vậy cô nghiêng người lên phía trước, nghi ngờ hỏi.
“Là thật!” Đường Tinh Khanh thành thật gật đầu.
Có sự khẳng định của Đường Tinh Khanh, Phương Minh kinh ngạc trợn tròn mắt: “Trời ạ...”
“Không được! Cậu để cho tớ tỉnh táo một chút, tớ cần thời gian để tiêu hóa tin tức kinh người này...”
Nói xong, Phương Minh ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên mặt bàn.
Khoảng hai phút sau, Phương Minh mới có động tĩnh, cô khôi phục lại biểu cảm bình thường, nghiêm túc nhìn Đường Tinh Khanh: “Đường Tinh Khanh, tớ cảm thấy cậu gặp phải chuyện lớn rồi...”
Đây không phải nói nhảm sao?
Đường Tinh Khanh không nhịn được, lườm Phương Minh một cái, nghiêm túc nói: “Nói tiếng người đi!”
“Ý tớ là mặc kệ Đông Phùng Lưu có phải thật sự thích cậu hay không thì cậu cũng gặp chuyện lớn rồi. Không được, không được... Đường Tinh Khanh, cậu mau từ chức đi, nếu cậu không có tiền thì tớ sẽ nuôi cậu cả đời!” Phương Minh vung tay lên, nói vô cùng chính nghĩa.
“Phương Minh, cậu nói gì vậy?” Đường Tinh Khanh nhìn Phương Minh: “Tớ nói chuyện này với cậu là muốn cậu giúp tớ nghĩ kế, tớ phải làm sao để đối mặt với Đông Phùng Lưu đây?”
“Tớ bảo cậu từ chức đi, đây chính là kế sách!” Biểu cảm của Phương Minh nghiêm túc đến mức đáng sợ: “Cậu nghĩ kĩ xem, lương tâm của tên khốn Đông Phùng Lưu kia đã sớm bị chó ăn mất rồi, hiện giờ anh ta nói thích cậu, vì sao lại thích cậu chứ, vì cậu có gương mặt xinh đẹp sao?”
“Tớ thấy nhất định là anh ta có âm mưu khác nên mới nói với cậu như vậy, hơn nữa, không phải anh ta đã có vợ chưa cưới rồi sao? Loại đàn ông đứng núi này trông núi nọ như vậy chính là loại đàn ông đáng ghê tởm nhất, anh ta có thể vì cậu mà vứt bỏ vợ chưa cưới của mình thì đương nhiên cũng có thể vì những người phụ nữ khác mà vứt bỏ cậu. Đường Tinh Khanh, tớ khuyên cậu nên sớm rời khỏi anh ta đi, giống như năm đó tớ đã khuyên cậu vậy!”
“Nhưng mà... tớ còn chưa tìm được con của mình, tớ không muốn rời khỏi Đông Phùng Lưu sớm như vậy. Nếu tớ rời đi rồi, con trai bảo bối của tớ phải làm sao?” Cô cũng đồng ý với quan điểm của Phương Minh, nhưng cô biết chuyện này cô không thể nói đi là đi được, cô cũng có vướng bận của mình.
“Chuyện này...” Nghe thấy Đường Tinh Khanh nói vậy, Phương Minh nhíu mày lại, nghĩ một lúc, cô ấy chợt nhớ ra Nam Cường Thịnh.
Vừa nghĩ tới người đàn ông kia, không biết vì sao Phương Minh lại giống như thấy được hi vọng, vui vẻ nói với Đường Tinh Khanh: “Cậu có thể tìm Nam Cường Thịnh giúp đỡ, anh ta không phải bạn cậu sao, hơn nữa cũng là bạn tốt của Đông Phùng Lưu nữa... Có sự giúp đỡ của anh ta, cậu có thể an toàn thoát thân rồi!”
Chuyện đâu có đơn giản như vậy chứ... Cô đã sớm đi tìm Nam Cường Thịnh rồi, dựa vào cách làm người của Nam Cường Thịnh, nếu anh ta có thể nghe ngóng tin tức từ chỗ của Đông Phùng Lưu thì đã sớm giúp cô rồi.
Nhưng Đông Phùng Lưu lần này rất gian xảo, không để lộ ra chút tin tức nào về quan hệ của anh với Đường Ngũ Tuấn, ngay cả bạn tốt của anh là Nam Cường Thịnh cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Đường Tinh Khanh lắc đầu, mệt mỏi nói: “Không được đâu, tớ đã sớm đi tìm Nam Cường Thịnh rồi, anh ta không làm được, vẫn cần tớ ra mặt.”
“Hả?” Thấy Đường Tinh Khanh nói vậy, Phương Minh sững sờ một chút, sau đó cô phản ứng lại, thất vọng nói: “Thì ra người đàn ông kia kém cỏi như vậy... Đúng vậy, nhìn dáng vẻ đó của anh ta cũng biết anh ta không phải người đàn ông tốt lành gì...”
“Nam Cường Thịnh không phải người như vậy.” Đường Tinh Khanh bất đắc dĩ giải thích với Phương Minh, nói được nửa câu, cô phát hiện Phương Minh đang nói lạc đề, vì vậy nghiêm túc nói: “Cậu nói xem tớ nên đối mặt với Đông Phùng Lưu như nào bây giờ? Hiện giờ anh ta đối xử với tớ quá tốt, tốt đến mức tớ không cách nào thích ứng nổi. Nhưng tớ lại không thể từ chối anh ta, chỉ cần tớ từ chối một lần thì anh ta sẽ dính chặt lấy tớ, đuổi cũng không đi...”
“Thì ra là thế...” Phương Minh dường như suy nghĩ điều gì, cô ấy khẽ gật đầu, sau đó im lặng một lúc rồi cười phá lên: “Chuyện này thì có gì đâu? Anh ta đối xử tốt với cậu thì cậu cứ nhận lấy đi, cậu cũng không lỗ! Chỉ cần anh ta không làm nhục cậu thì tớ nhất định sẽ nhắm mắt cho qua, coi như không thấy gì cả...”