Cô chưa kịp phản ứng thì Đông Phùng Lưu đã nhẹ nhàng xoa bóp chỗ chân đau của cô.
Đường Tinh Khanh chỉ cảm thấy cả thế giới đều thay đổi rồi!
Nhất định là cô đang nằm mơ đúng không? Chỉ có trong mơ Đông Phùng Lưu mới có thể dịu dàng và tốt với cô như vậy.
Đường Tinh Khanh tỏ vẻ kinh ngạc, vẻ mặt Đông Phùng Lưu bình tĩnh ngồi xổm dưới đất xoa chân cho cô, hình ảnh đẹp đến khó tin. Kinh ngạc đến mức khó tin vào chính mình, không thể tin được Đông Phùng Lưu lại tốt với mình như vậy.
Thời gian như dừng lại vào giờ phút này, Đường Tinh Khanh không nhịn được mà ngừng thở, không dám dùng sức nhiều, rất sợ sẽ làm tan biến khoảnh khắc đáng quý khó có được này.
Dần dần, nhìn vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc của Đông Phùng Lưu, nhịp tim của Đường Tinh Khanh như đập mạnh hơn.
Cô nhìn Đông Phùng Lưu ngồi xổm xoa chân cho cô như vậy, động tác vô cùng nhẹ nhàng, không khiến mình cảm thấy bất kỳ cảm giác khó chịu nào.
Thời gian trôi qua, năm tháng bình yên.
Nhưng mơ thì luôn phải tỉnh.
Đến khi Đông Phùng Lưu xoa chân cho cô xong, Đường Tinh Khanh mới từ từ hoàn hồn lại.
Cô khẽ nhíu mày, trong lòng có chút mơ hồ về thái độ hiện tại của Đông Phùng Lưu.
Vì vậy Đường Tinh Khanh khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi nhỏ: “Anh… Sao lại đột nhiên đối tốt với tôi như vậy?”
“Anh? Đối tốt với em?”
Ai biết được sau khi Đông Phùng Lưu nghe vậy giống như nghe thấy chuyện cười, anh cười ha hả.
Đường Tinh Khanh có chút bối rối, thấy Đông Phùng Lưu cười xong xấu xa nói: “Anh là muốn khiến chân em mau khỏi một chút, ngày mai phải đi công tác ở thành phố B, vé máy bay đã đặt vào lúc tám giờ sáng mai, nếu chân em không khỏi, có bò cũng phải bò ra sân bay cho anh.”
“…” Đường Tinh Khanh vừa trừng mắt nhìn Đông Phùng Lưu, bỗng nhiên không nói nên lời.
Đường Tinh Khanh nhất thời hiểu ra, hóa ra là vì đi công tác, cô vốn nên tức giận mới phải, Đông Phùng Lưu đùa giỡn cô như vậy, lợi dụng cô như vậy chỉ là vì muốn cô có thể đi công tác.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng cô lại cảm thấy có chút mất mát, có chút nản lòng, tất cả đột nhiên không còn tâm trạng nữa.
Không có tâm trạng để ý đến Đông Phùng Lưu nữa, dường như chẳng nghe lọt tai câu nào của anh, cô nằm bên cạnh ôm gối, ôm nỗi buồn bực trong lòng.
Đông Phùng Lưu có chút khó hiểu, bình thường anh nói như vậy, nhất định Đường Tinh Khanh sẽ nổi nóng với anh một trận, sau đó hai người mới ầm ĩ mấy câu, không ngờ hôm nay lại im lặng như vậy, còn có vẻ không vui lắm.
Để dời đi sự chú ý của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu giả vờ vô tình hỏi: “Em ăn cơm chưa? Nhìn em hình như vừa mới ngủ dậy.”
Đông Phùng Lưu vừa nói như vậy, Đường Tinh Khanh mới nhớ ra tối nay mình vẫn chưa ăn gì, cơm trưa nay đã tiêu hóa hết từ lâu, lập tức cảm thấy bụng hơi đói.
Đường Tinh Khanh nhìn Đông Phùng Lưu, mím môi, chậm rãi lắc đầu.
Thấy vậy, khóe miệng Đông Phùng Lưu không nhịn được mà cong lên một nụ cười đắc ý, cười nói: “Nếu thế thì đặt đồ ăn bên ngoài đi.”
“Không cần đâu.” Đường Tinh Khanh vội vã ngăn cảm anh: “Tự tôi ở nhà nấu là được rồi, không muốn ăn đồ ăn bên ngoài.”
Cô nói rồi đứng dậy khỏi ghế sofa mà đi về phía phòng bếp.
“Ồ? Em biết nấu ăn?” Đông Phùng Lưu khá có hứng thú nhìn Đường Tinh Khanh, đi theo sau cô.
“Đương nhiên là tôi biết rồi, anh nghĩ rằng tôi giống anh sao?” Đường Tinh Khanh khinh thường trả lời.
Đông Phùng Lưu nhẹ nhàng cười nói: “Phụ nữ nấu cơm là lẽ tự nhiên, đàn ông không biết nấu cơm là việc không thể bình thường hơn, em hà tất phải lấy anh ra so sánh.”
“…”
Đường Tinh Khanh bĩu môi, không muốn quan tâm đến anh.
Đông Phùng Lưu chính là chủ nghĩa đàn ông điển hình, cảm thấy chuyện phụ nữ ở nhà quán xuyến gia đình, đàn ông dốc sức ở bên ngoài là lẽ tự nhiên, tư tưởng cổ hủ này thật khiến người ta không thích.
Dù sao Đường Tinh Khanh vẫn thích người đàn ông của mình cũng biết nấu cơm, sau đó cô có thể hưởng thụ một phen, khi dốc sức cũng phải là hai người, sao có thể nói một người dốc sức mới là lẽ bình thường chứ.
Đông Phùng Lưu chính là như vậy, có rất nhiều chỗ không vừa ý Đường Tinh Khanh, chán anh chết.
Mà Đông Phùng Lưu ở phía sau nhìn bộ dạng Đường Tinh Khanh nhảy lò cò, anh thật sự muốn bước lên bế cô.
Nhớ tới cảm giác da thịt khiến người ta yêu thích không muốn thả tay tối hôm qua, Đông Phùng Lưu nhìn Đường Tinh Khanh mặc đồ ngủ ở nhà, đột nhiên có cảm giác thư thái thoải mái.
Dù ở nhà, trên mặt Đường Tinh Khanh vẫn cố ý trang điểm nhẹ, chính là sợ Đông Phùng Lưu lại đột nhiên ập vào cửa, nhưng dù như thế cô cũng không thể cứ mặc đồ công sở được, vì vậy cô mặc quần áo ngủ, lộ ra vóc dáng đường cong của cô, còn lộ ra làn da trắng như tuyết.
Đông Phùng Lưu hài lòng ở phía sau nhìn Đường Tinh Khanh bận bịu ở phòng bếp, nhìn cô như vậy hoàn toàn không già dặn như ở công ty, nếu không nhìn mặt mà chỉ nhìn vóc dáng sẽ thấy trẻ giống như cô gái hơn hai mươi.
Đông Phùng Lưu âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, lúc rảnh rỗi anh phải dẫn Đường Tinh Khanh đi mua sắm một chút, nếu chưng diện chắc chắn cô cũng là một người đẹp hiếm có. Đông Phùng Lưu tin ánh mắt của mình không sai.
Đường Tinh Khanh vừa bận bịu ở phòng bếp, Đông Phùng Lưu ngồi yên ở bàn cơm bên ngoài, vẻ mặt thích thú nhìn cô làm việc, cảm giác làm việc cả một ngày, về đến nhà có người nấu cơm tối cho mình có vẻ như cũng không tệ lắm.
Tuy có chút bình thản, hiếm khi Đông Phùng Lưu rất hưởng thụ cuộc sống như vậy, hơn nữa cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng cảm nhận được cảm giác trong nhà có người chờ mong, ở nhà đợi anh về, làm cơm cho anh, sau đó cùng ăn cơm, cùng đi ngủ…
Đông Phùng Lưu suy nghĩ một chút, chợt phát hiện bản thân nghĩ hơi xa, phủi bỏ những suy nghĩ không giải thích được này, cảm thấy mình bị ma ám rồi, anh mà lại có ý tưởng lấy vợ…
Mình đúng là điên rồi.
Đường Tinh Khanh nhanh chóng làm xong ba món mặn một món canh, tài nghệ nấu nướng cũng bình thường, không tính là khó ăn cũng không tính là ngon, cho nên Đường Ngũ Tuấn mới không cho cô xuống bếp… Nhà bếp như vậy rất khiêu khích cảm giác thèm ăn của người khác.
Hơn nữa Đường Tinh Khanh cũng đã nhiều năm rồi không vào bếp.
Tuy không tình nguyện nhưng trên bàn cơm Đường Tinh Khanh vẫn không nhịn được mà lén liếc nhìn Đông Phùng Lưu vài lần, muốn xem thử lúc anh ăn đồ ăn mình nấu thì có phản ứng gì.
Nhưng cả quá trình Đông Phùng Lưu cũng chỉ bình tĩnh ăn cơm, không nói thêm câu nào.
Rốt cuộc là ngon hay không ngon đây!
Trong lòng Đường Tinh Khanh rất bối rối nhưng lại không dám lên tiếng hỏi, nếu cô hỏi chẳng phải là chứng tỏ mình rất để tâm đến chuyện này ư…
Không được! Không thể hỏi! Hỏi là cô thua!
Khi Đông Phùng Lưu ăn no rồi đặt chén đũa xuống anh mới từ tốn nói: “Cũng không tệ.”
Đây là ngon hay không ngon?
Tuy Đông Phùng Lưu nói với vẻ mặt đó, nói mà như không nói vậy, nhưng trong lòng Đường Tinh Khanh vẫn có chút vui mừng, nếu đã nói rồi thì cô sẽ coi như anh đang khen mình đi.
Đường Tinh Khanh còn chưa vui vẻ xong thì Đông Phùng Lưu đã nói tiếp: “Tối nay anh ở lại đây vậy, sáng mai còn phải đến sân bay, đến lúc đó anh và em cùng đi, bớt cho anh phải tốn nhiều thì giờ chạy tới chạy lui…”