Mặc dù Nam Cường Thịnh cũng không tiếc chút tiền đó nhưng một tên lưu manh to gan như vậy khiến anh ta thực sự nổi giận, anh ta cười lạnh nghĩ tên nhóc này nếu không có gậy bóng chày căn bản cũng không phải đối thủ của anh ta, vậy là trực tiếp xông lên.
Tên lưu manh nhìn thấy Nam Cường Thịnh xông lên cũng không hề hoảng, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười lạnh điên cuồng, tia máu vằn trong mắt lại càng trở nên âm u hơn.
Nam Cường Thịnh cũng phát hiện ra có điều gì đó không đúng, bởi vì lúc cơ thể anh ta vừa tiếp cận với tên thanh niên, tên này nở nụ cười gằn, trong cổ tay sáng loáng lên lưỡi dao sắc nhọn.
Là dao!
Nam Cường Thịnh dừng lại, lui lại mấy bước, cục diện vốn đang nắm trong tay lập tức thay đổi.
Nam Cường Thịnh lùi lại còn tên thanh niên thì mang theo phẫn nộ và thù hận lao về phía Nam Cường Thịnh.
Lúc đầu Nam Cường Thịnh chỉ cho rằng tên thanh niên này định cướp tiền nhưng càng về sau càng cảm nhận rõ tên nhóc này có thù hận với mình.
Thế nhưng Nam Cường Thịnh cũng không nhớ mình đã đắc tội với kẻ nào.
truyện được mua bản quyền từ tác giả up trên app mê tình truyện
Thời điểm sắp bị ám sát Nam Cường Thịnh lại còn đi suy luận những chuyện không thể lí giải, mặc dù vậy, chiêu thứ nhất của tên thanh niên cầm dao anh ta vẫn né được.
Tên thanh niên dường như cảm thấy vô cùng tức giận, sau khi bị kéo dài khoảng cách, chiêu thứ hai nhanh chóng tấn công về phía bụng của Nam Cường Thịnh.
Ngay lúc này, bên đường vang lên tiếng động cơ mô tơ.
Một chiếc mô tô đầy phong cách trực tiếp lao lên vỉa hè, đống thời xoay xung quanh Nam Cường Thịnh và tên thanh niên kia, tiếng ma sát của lốp xe và mặt đường vô cùng chói tai.
Nam Cường Thịnh và tên thanh niên đều bị người đi xe mô tô này làm cho ngẩn ra, không rõ là chuyện gì.
Người ngồi trên xe mô tô kia đội mũ bảo hiểm, trên người cũng mặc trang phục đua xe, không thể nhìn rõ dáng người và khuôn mặt.
Nam Cường Thịnh vẫn cảm thấy rất quen thuộc, ánh mặt không ngừng chuyển động theo chiếc xe máy kia.
Ánh mắt của tên thanh niên và Nam Cường Thịnh dán vào sự chuyển động của chiếc xe máy, chỉ có điều ánh mắt của hắn ta không có sự nghi hoặc của Nam Cường Thịnh mà mang theo chút sợ hãi và phiền lòng.
Xe máy liên tục chuyển động hơn mấy chục vòng, không dừng lại, người lái xe cũng không nói bất kỳ câu nào.
Hình như tên thanh niên kia nhận ra người lái xe, cuối cùng không chịu nổi, ném con dao trên tay xuống, sau đó chiếc xe máy cũng từ từ chậm lại.
Tên thanh niên nuốt nước miếng một cái, yết hầu chuyển động lên xuống liên tục, ánh mắt ngập tràn thù hận của hắn ta liếc nhìn Nam Cường Thịnh, sau đó trực tiếp nhảy lên phía sau xe máy.
Tiếng động cơ lại rền vang, hai kẻ đó cùng chiếc xe máy đi mất.
Nam Cường Thịnh im lặng nhìn cửa sổ xe bị đập nát của mình, lại nhìn bóng lưng của hai kẻ trên chiếc xe mô tô, lông mày nhíu chặt lại với nhau.
Mặc dù hai kẻ kia từ đầu chí cuối không nói câu nào thể hiện thân phận của mình nhưng rõ ràng hai kẻ đó cùng một bọn, vả lại loại trang phục đua xe này, ngoài nhóm đua xe ra thì không còn ai khác.
Điều mấu chốt là Phương Minh lại là đại ca của nhóm đua xe đó.
Nam Cường Thịnh cảm thấy trong lòng mình rất không thoải mái, anh ta nắm chặt nắm đấm, vẻ không vui không hề che giấu hiện rõ trên mặt.
...
Chiếc xe mô tô dừng lại trong một con hẻm nhỏ.
Xuống xe tháo chiếc mũ bảo hiểm nặng nề xuống, đặt ở trên đầu xe, sau đó tựa lưng vào vách tường lạnh lùng nhìn tên thanh niên đánh lén kia.
Nếu như trước đó tên thanh niên này bộc lộ sự tức giận, bây giờ lại là sự e ngại.
Sau khi xe dừng lại, hắn ta không nói một câu nào, chỉ cúi đầu nhìn chân mình. Hắn ta căn bản không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt lạnh lùng của người phụ nữ trước mặt.
Người phụ nữ vừa tháo mũ bảo hiểm xuống chính là Phương Minh, đại ca của nhóm đua xe.
Mà lúc này người đứng trước mặt cô là một thành viên trong nhóm đua xe, tên là Trương Vân. Trong ấn tượng của Phương Minh, Trương Vân là một người biết thân biết phận, ngoại trừ yêu xe thì không còn sở thích nào khác, mà chuyện đánh nhau này càng không có chút dính dáng nào đến hắn ta.
Chỉ là hôm nay lại bị Phương Minh bắt gặp khi đang muốn giết Nam Cường Thịnh.
Thực ra Phương Minh vốn đã đi rồi nhưng đột nhiên nhớ ra không biết tình hình gần đây của Đường Tinh Khanh thế nào, bởi vậy nên mới quay lại hỏi Nam Cường Thịnh.
Nếu như không phải bất đắc dĩ Phương Minh cũng không muốn nhìn thấy tên rác rưởi Đông Phùng Lưu kia. Mặc kệ Đường Tinh Khanh và Nam Cường Thịnh có nói tốt cho Đông Phùng Lưu như thế nào, chuyện mà cô đã nhận định thì rất khó có thể thay đổi.
Bởi vì nguyên nhân này nên Phương Minh mới trùng hợp giải cứu Nam Cường Thịnh.
"Hả? Không định giải thích một chút sao? Vậy là để tôi phải hỏi sao?" Phương Minh lạnh lùng nhìn thành viên trong nhóm đua xe của mình, giọng điệu không có chút tình cảm nào.
"Em..."
Chuyện này Trương Vân thực sự không biết giải thích như thế nào.
“Em cái gì mà em? Tôi cũng chưa từng nghe nói cậu và Nam Cường Thịnh có mâu thuẫn gì, nói nghe xem, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Nếu không đừng trách tôi không nể mặt."
Phương Minh cũng không phải đang ra oai, trong nhóm đua xe, làm sai thì bị phạt, đây là quy định bất thành văn. Mà Phương Minh cũng có sự quyết đoán và thực lực đó.
Hình như Trương Vân vẫn chưa ý thức được hậu quả khi Phương Minh tức giận, ấp úng nói: "Em không có mâu thuẫn gì với tên kia, nhưng mà chị Phương, có phải chị đối địch với hắn không?"
"..."
"Chuyện ở hộp đêm nhà họ Doãn trước đó em cũng đi, thực ra em không thích động tay vào mấy chuyện này nhưng vì chị Phương nên em đi. Nhưng không ngờ chị Phương đi cứu một người đàn ông, sau đó lại còn bị têm Nam Cường Thịnh kia cợt nhả."
Lúc ấy các anh em bên ngoài cửa đích thị là trông thấy chuyện đó, có khâm phục Nam Cường Thịnh, đương nhiên cũng có căm hận Nam Cường Thịnh, một trong số đó chính là Trương Vân.
"Hay nhỉ? Nhưng tôi cũng đâu bảo cậu hỗ trợ việc riêng của tôi đâu, ngược lại cậu lại quản nhiều nhỉ, có muốn quản luôn nhóm xe không?"
Phương Minh ôm cánh tay, có hơi nổi giận.
Cơ thể Trương Vân run lên hai lần, sau đó thở dài cười khổ nói: "Vâng, hoàn toàn không liên quan gì đến em. Nếu như muốn nói có quan hệ gì, đại khái là em thích chị Phương, em không muốn nhìn thấy người đàn ông khác bắt nạt chị."
Nghe Trương Vân đau khổ nói vậy, Phương Minh một là không biết làm sao, hai là không thể tức giận nổi, cô chau mày, lúng túng nói: "Trương Vân, không thể nói năng lung tung được."
Trương Vân lấy lại tinh thần, vỗ ngực nói: "Chị Phương, em là thật lòng... ngưỡng mộ chị, có lẽ là yêu..."
Lớn tiếng nói ra chữ yêu với chị đại của mình cần có dũng khí mà người bình thường khó mà tưởng tượng ra được.
Phương Minh chau mày, nghĩ thầm lần đầu tiên mình được tỏ tình lại ở trong hoàn cảnh này, trong lòng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, bởi vậy chỉ lạnh lùng nói: "Tôi không hy vọng nghe thấy những lời này lần thứ hai."