Mục lục
Vợ Của Tổng Tài Không Dễ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi cân nhắc, Đường Tinh Khanh đưa ra quyết định, đột nhiên đứng thẳng người, ánh mắt kiên định nhìn về phía Nam Cường Thịnh, cao giọng nói: “Xin hỏi Nam Cường tiên sinh có việc gì cần tôi giúp đỡ sao?”

“...”

Nam Cường Thịnh nhìn tới nhìn lui để đánh giá Đường Tinh Khanh, anh ta nhìn một vòng, cô gái này toàn thân là bộ vest màu đen cũ rích, cặp kính dầy che hơn nửa khuôn mặt của cô, nhìn thế nào cũng giống với người chẳng giao thiệp với anh ta bao giờ.

“Nam Cung tiên sinh?” Đường Tinh Khanh giả vờ nghi ngờ hỏi Nam Cường Thịnh đang nhìn đến thất thần.

Chỉ trời mới biết trong lòng cô căng thẳng đến thế nào! Hận không thể chạy biến ra ngoài để Nam Cường Thịnh không nhìn thấy cô nữa! Như thế anh ta sẽ không cần nghi ngờ thân phận thật của cô nữa!

Nam Cường Thịnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Đường Tinh Khanh một lúc lâu, cuối cùng đưa tay ra, lấy kính trên mặt Đường Tinh Khanh xuống.

Hành động đó khiến Đường Tinh Khanh sợ ngây người, cô vội vàng giơ tay lên giành lại, cao giọng nói: “Nam Cường tiên sinh! Xin anh đừng như vậy, đó là kính của tôi!”

Nhưng Nam Cường Thịnh chỉ giơ cao tay lấy kính, một lần nữa đánh giá lại Đường Tinh Khanh.

Sau khi lấy kính xuống, cô gái này có vẻ trẻ hơn một chút, nhìn như thế này, khuôn mặt của cô cũng không tệ lắm, có điều làn da rất thô ráp, quầng mắt thâm xì, thật giống như người phụ nữ đã ba bốn mươi tuổi.

Người phụ nữ như vậy, anh ta thật sự không quen biết, trong ấn tượng cũng chưa từng tiếp xúc qua những người thế này.

Nhưng không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy Đường Tinh Khanh, anh ta có một cảm giác quen thuộc không thể nói thành lời, cảm giác này rất mạnh mẽ, thế cho nên anh ta mới không nhịn được mà lấy kính của Đường Tinh Khanh xuống.

“Mau trả nó lại cho tôi!” Đường Tinh Khanh gấp đến mức loạng choạng, một chân bị vấp, cả người đổ về phía trước.

Đường Tinh Khanh kêu lên một tiếng “a”, một giây sau, cô đổ nhào vào ngực của một người.

Không ngờ cơ thể trong lồng ngực lại mềm mại như vậy, Nam Cường Thịnh bị cô bổ nhào vào ngực một cách bất ngờ nên kinh ngạc đến ngây người, thậm chí anh ta còn có thể ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ trên người cô, một mùi thơm không ngờ.

Trong khoảnh khắc, Nam Cường Thịnh không kịp phản ứng, cứ để cho Đường Tinh Khanh bổ nhào vào trong ngực mình.

“Xin, xin lỗi!” Lần đầu tiên Đường Tinh Khanh bị ngã vào lòng người khác, hơn nữa người này lại là Nam Cường Thịnh, trong cơn hoảng loạn, cô vội vàng giãy giụa để thoát ra khỏi lồng ngực của Nam Cường Thịnh, cô cúi đầu xấu hổ nó: “Thật ngại quá... tôi không phải là cố ý...”

Cơ thể mềm mại vừa rời khỏi lồng ngực, Nam Cường Thịnh liền cảm thấy mất mát, ý thức được sự thất thố của bản thân, Nam Cường Thịnh cũng xấu hổ đứng lên, vội vã trả lại kính cho Đường Tinh Khanh, hết sức áy náy nói: “Thật sự xin lỗi... chỉ là tôi cảm thấy cô rất giống một người quen cũ của tôi, cho nên mới tự tiện tháo kính của cô xuống, thật sự xin lỗi...”

“Không sao!” Sau khi cầm lấy kính Đường Tinh Khanh liền lùi về sau hai bước, duy trì một khoảng cách với Nam Cường Thịnh.

Nhìn thấy Đường Tinh Khanh như vậy, Nam Cường Thịnh không nhịn được mà bật cười thành tiếng, anh ta cúi đầu cười nói: “Là tôi không đúng, lần sau mời cô ăn cơm coi như bồi thường.”

“Không cần đâu...” Lời từ chối của Đường Tinh Khanh còn chưa nói xong, đột nhiên có một giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền tới.

“Hai người đang làm gì thế?”

Trong lòng Đường Tinh Khanh có tiếng lộp bộp, cô lo lắng quay người sang liền nhìn thấy vẻ mặt không vui của Đông Phùng Lưu.

Nam Cường Thịnh cũng nhìn thấy anh, cười giơ tay lên chào hỏi: “Lưu.”

Đông Phùng Lưu không vui liếc mắt nhìn quét qua Nam Cường Thịnh, hết sức bất mãn với hành động vừa rồi của anh ta, sau đó lại đưa ánh mắt nhìn lên người Đường Tinh Khanh.

Đường Tinh Khanh khó chịu đưa mặt sang một bên, trong lòng thầm nói: Nhìn tôi như vậy làm gì, thật kỳ lạ, cũng không phải là lỗi của tôi!

Bầu không khí hơi ngượng ngùng lúng túng, cuối cùng Nam Cường Thịnh trở thành người hòa giải.

Chỉ thấy anh ta đi vòng qua Đường Tinh Khanh đến bên cạnh Đông Phùng Lưu, đưa tay đặt lên vai của anh giống như hai người anh em thân thiết, cười nói: “Được rồi, đừng xụ mặt ra nữa, cứ như tôi thiếu tiền của cậu ý, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”

Nói xong, anh ta lại nhìn về phía Đường Tinh Khanh, nói: “Cô thư ký mới đến, có muốn cùng đi ăn cơm không, đúng lúc tôi vừa mới mời cô, coi như bồi thường cho cô vậy.”

Nghe thấy thế, Đông Phùng Lưu thản nhiên liếc nhìn anh ta một cái, con ngươi chứa đầy sát khí.

Nam Cường Thịnh kinh ngạc, thầm nghĩ từ khi nào mà Lưu lại để ý đến cô thư ký mới này thế, điều này thật không bình thường!

Tiếp đó là thời gian đi ăn cơm ở nhà hàng, Nam Cường Thịnh đã hoàn toàn hiểu được rằng Đông Phùng Lưu thật sự đối xử khác biệt đối với cô thư ký mới này.

Ví dụ như khi anh ta lịch sự với Đường Tinh Khanh, giúp cô kéo ghế, ân cần hỏi cô muốn ăn món gì, thậm chí Đường Tinh Khanh không cẩn thận đụng vào cốc nước, anh ta cũng kịp thời giúp cô lấy khăn giấy lau sạch sẽ.

Nhưng những lễ nghi cơ bản nhất này lại khiến vẻ mặt của Đông Phùng Lưu càng thêm âm trầm, khuôn mặt anh bình tĩnh, không nói lời nào, vẻ mặt nhìn qua không có gì là không ổn lại khiến người ta cảm thấy hàn ý toát ra từ người anh.

Quan trọng nhất là điều này không giấu được Nam Cường Thịnh đã quá quen thuộc với Đông Phùng Lưu...

Một bữa cơm mà mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, khó khăn lắm mới ăn cơm xong, Đông Phùng Lưu đứng dậy trực tiếp nói: “Đi thôi, buổi chiều còn có hội nghị.”

Đường Tinh Khanh nhìn nhìn Nam Cường Thịnh đang ngồi ở bên cạnh, lại nhìn Đông Phùng Lưu đã đứng dậy rời đi, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng dậy đi theo anh, trước khi rời đi vẫn còn xin lỗi Nam Cường Thịnh: “Nam Cường tiên sinh, hôm nay cám ơn anh đã mời, buổi chiều chúng tôi có một hội nghị quan trọng nên xin phép đi trước.”

Nam Cường Thịnh không để ý vẫy vẫy tay, Đường Tinh Khanh mới quay người rời đi.

Nhìn bóng dáng của Đường Tinh Khanh, Nam Cường Thịnh lại cảm thấy một sự quen thuộc, bóng dáng này, anh ta đã gặp ở đâu rồi, chỉ là nhất thời lại chưa nghĩ ra...

Người con gái này thật kỳ quáy, anh ta nhất định phải điều tra rõ ràng!

...

Đường Tinh Khanh đi theo Đông Phùng Lưu ngồi vào ghế sau, có tài xế lái xe riêng.

Trên xe, Đường Tinh Khanh cảm thấy toàn thân Đông Phùng Lưu toát ra hơi thở lạnh như băng, không dám ở quá gần anh, cơ thể tự có ý thức duy trì khoảng cách với anh.

Đông Phùng Lưu thấy vậy, liếc mắc nhìn cô, không lạnh không nhạt cười nhạo: “Sao thế, vừa mới ở cùng nhau một lúc, cô đã thích cậu ta rồi à?”

Đường Tinh Khanh vô cùng kinh ngạc, không hiểu gì nói: “Tổng tài, anh đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu!”

Đông Phùng Lưu hừ lạnh một tiếng, hôm nay khi mở cửa ra anh liền nhìn thấy Đường Tinh Khanh đang ở trong lồng ngực của Nam Cường Thịnh, hơn nữa vừa rồi khi đi ra cô còn cố tình ở lại với Nam Cường Thịnh thêm một lát, anh liền đoán được tâm tư của người con gái này.

Ngay lập tức cảnh cáo: “Tôi đã xem tư liệu của cô, đến giờ còn chưa kết hôn đúng không? Cô thích ai tôi không quan tâm, nhưng đừng quên, bây giờ cô đang làm việc dưới quyền của tôi, tôi không hy vọng nhân viên của mình khi làm việc còn mang theo tâm tư khác, tốt nhất cô bớt phóng túng lại một chút cho tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK