Căn cứ vào ngữ điệu của hắn, đây rõ ràng chính là lời trêu chọc. Tuy thanh âm của hắn rất êm ái nhưng giọng nói đầy kiên định cùng nhàn nhã khiến người ta không cách nào đoán biết được tâm tư sâu thẳm kia. Hai chữ cuối hắn cố ý kéo dài âm vực, lộ ra bản chất của một con mãnh thú đang vờn con mồi, hơn nữa bên trong giọng điệu còn có chút ái muội và sự chiếm giữ! Kiểu ác ma luôn tìm cách trêu đùa một tiểu bạch thỏ tinh thuần mang đậm mùi vị hắc ám, đối với một cô gái bình thường mà nói, trong lòng sẽ tự động nảy sinh ra cảm giác bị khuất nhục !
Đầu "Bang" lên một tiếng, trong nháy mắt Lạc Khuynh Thành bị thái độ cùng lời nói công khai của German đánh úp, từ sâu thẳm trong tâm lập tức bùng lên tia lửa giận.
"Bộ tinh trùng anh lên não rồi à, muốn đùa bỡn thân thể tôi sao? !"
Cố sức ngẩng đầu, hung hăng ném cho German một đôi mắt cảnh cáo, nháy mắt, trán của hắn cùng với trán người con gái bên dưới, xảy ra sự đụng chạm ngắn ngủi.
Tuy chỉ là một khoảng khắc ngắn ngủi, nhưng lại khiến cho tình huống của hai người bỗng trở thành một đôi tình nhân đang hờn giận ve vờn lẫn nhau.
Va chạm kích thích thế này lại khiến cho Lạc Khuynh Thành vô cùng phẫn nộ!
"Muốn chơi tôi thế nào thì làm ơn nhanh giùm chút, xả tức xong rồi thả tôi đi, cả đời này tôi không muốn gặp lại loại người như anh!"
Môi mọng mím chặt, mặt mày đỏ lựng thở phì phò, Lạc Khuynh Thành mở to đôi mắt đen láy trong trẻo, dùng hết tất cả dáng vẻ giận dữ vốn có của mình để ra oai, oán hận trừng mắt nhìn German.
German nháy mắt có chút kinh ngạc, đôi tay mạnh mẽ mà cường tráng trụ hai bên người Lạc Khuynh Thành, ngay cả nhúc nhích hắn cũng không, đầu cũng không động, tiếp tục duy trì khoảng cách gần gũi với cô, hắn đưa đôi mắt thăm dò nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên nhếch môi cười.
"Tiểu bạch thỏ, em thật ngây thơ."
Câu nói mang theo ý cười yêu dã, giọng hắn trầm thấp lần nữa vang lên, tựa như một ly rượu vang đỏ tươi mát và tinh khiết, hoàn toàn khiến cho đối phương dễ dàng đắm say, nhưng cũng độc đến chết người!
Trái tim "Thịch" một nhịp, dự cảm không ổn bắt đầu đánh úp cô, Lạc Khuynh Thành dần dần mất đi chống cự...
Hắn nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ hắn không chỉ đơn giản là muốn đùa bỡn thân thể của cô? Đã như vậy rồi, hắn còn muốn gì nữa?
Nhưng, nhưng thật sự ngoài cơ thể cô ra thì không còn cái gì khác có giá trị với hắn!
Thật ra, Lạc Khuynh Thành cũng không có đoán sai, ngay thời điểm bắt đầu quả thật German chỉ muốn thân thể của cô, nhưng bây giờ, không những hắn muốn nếm thử tư vị của cô thế nào, qua một hồi chơi đùa vừa rồi, đột nhiên hắn muốn thay đổi kế hoạch...
German cảm thấy, chỉ đơn giản chiếm lấy thân thể của Lạc Khuynh Thành, chẳng qua chỉ là hủy đi sự trong trắng của cô mà thôi, việc này dễ dàng như trở bàn tay, mà cô cũng không hề có ý định chống cự.
Với trò chơi này, đối với German mà nói, không hề có chút kích thích cũng như cảm giác bị khiêu chiến, cho nên sau khi chiếm đoạt xong sẽ không khiến cho hắn sinh ra cảm giác thành tựu, làm sao thú vị bằng việc vấy bẩn thêm trái tim của cô, vấy bẩn tâm tư của một cô thỏ trắng tinh thuần như tuyết?
Cho nên đột nhiên điều hắn muốn hơn cả chính là hủy hoại... ý chí, lẫn trái tim quật cường của cô!
German biết, kiểu phụ nữ nhìn bề ngoài thì mềm yếu nhu nhược nhưng bên trong thì cứng rắn kiên định như Lạc Khuynh Thành, chỉ đơn giản một lần nhục nhã thân thể của cô sẽ không hoàn toàn hủy hoại được cô, nhưng nếu nhục nhã cả ý chí cùng tâm trí của cô, thì kết quả sẽ hoàn toàn khác, cô của khi đó, thậm chí cả linh hồn, đều sẽ cạn kiệt sức lực, hao mòn cho đến chết...
Chỉ đơn giản tưởng tượng thôi đã đủ khiến cho German vô cùng hưng phấn, từng tế bào thần kinh của hắn đều theo sự kích thích đó mà căng lên.
Không thể không nói, German quả thật là một kẻ biến thái, sở hữu bản tính tàn nhẫn của một ác ma, tính cách cứng rắn như đá Granite, không thể phá vỡ, không chỉ hung ác tàn bạo mà còn là người đàn ông không có tính người...
Cho nên, về cơn bản khi chứng kiến sự tàn nhẫn diễn ra trước mắt, họ cảm thấy kinh tởm và buồn nôn, nhưng đối với loại biến thái như hắn sẽ cảm thấy hưng phấn, sẽ cảm thấy kích thích trong quá trình từ từ giày vò con mồi cho đến chết, hắn coi việc thưởng thức tác phẩm mà mình nhào nặn để chứng minh sự tồn tại của hắn, khiến cho hắn cảm thấy trên thế giới này vẫn tồn tại cái gọi là khiêu chiến.
Người như German trên thế giới này tồn tại cũng không nhiều, có thể có người tinh anh tài giỏi xuất sắc, cho dù có đặt trong tình huống khó khăn thế nào, một khi đã sẳn sàng nhập cuộc thì chỉ cảm thấy hứng thú hòa vào cuộc vui, cuối cùng tạo ra những kì tích khiến người khác chỉ biết thốt lên hai chữ " không thể", người đàn ông vừa khiến cho người khác sợ hãi đồng thời cũng không khỏi làm cho người ta sùng bái ngưỡng mộ!
"Biết tôi ghét nhất là thứ gì không?"
Ngón tay hắn vươn đến vuốt nhẹ vành tay trơn mềm của Lạc Khuynh Thành, giống như đang thưởng thức đá quý, German hờ hững mở miệng, nhàn nhạ giống như đàn thảo luận với cô về công việc nhà.
"Tuyết!"
Nhắc tới tuyết, trong tim người đàn ông rét lạnh đột nhiên xuất hiện một tia đau đớn, hai đồng tử màu xanh lam của hắn từ từ tản ra một loại ánh sáng yêu mị mà lạnh lẽo, rạng rỡ mà huy hoàng, nhưng nguy hiểm dị thường.
"Tuyết rất trắng, nhìn rất chướng mắt, mỗi lần nhìn thấy chúng, tôi đều không khống chế được muốn vấy bẩn chúng, khiến chúng hoàn toàn bị nhiễm đen!"
German cúi đầu xuống mỉm cười nói, thanh âm trầm bổng giống như lời thoại vờn đuổi người trong bóng đêm, khiến cho Lạc Khuynh Thành không khỏi bắt đầu kinh hoảng...
Cô không biết, vì sao German lại nói với cô những lời đó? Mà thái độ của hắn lại không một chút che giấu!
Có thể cô biết đáp án, nhưng không muốn nghĩ đến, càng cố gắng để ngoài tai những suy nghĩ của hắn vừa nói, bây giờ điều duy nhất cô muốn biết đó chính là rốt cuộc hắn muốn làm gì cô, phải làm thế nào hắn mới bỏ qua cho cô! ?
Danh Sách Chương: