Bộ dáng đó, rõ ràng là biểu hiện sự lo lắng không hề che giấu, cử chỉ và biểu cảm tự nhiên đó, có muốn phủ nhận cũng chẳng ai tin?
Mọi người trong phòng đưa ánh mắt đầy sợ hãi nhìn German, ai cũng đều có loại suy nghĩ đó, nhưng có cho họ lá gan của ông trời thì cũng không dám hé miệng nửa lời...
Hai gò má ửng hồng một cách không bình thường, cả người nóng lạnh thay phiên hành hạ, Lạc Khuynh Thành khó chịu rên lên một tiếng, vô lực dựa hoàn toàn vào ngực German, đầu không ngừng phe phẩy, môi mấp máy như muốn truyền đạt gì đó,...
"Đau..."
Sau vài lần gắng gượng, cuối cùng cô cũng khó khăn thốt ra một tiếng, âm thanh khàn đục pha chút âm rung đáng thương khiến người nghe cảm thấy hoảng hốt vì lo lắng.
Rốt cuộc em đã sốt cao đến mức nào rồi, sao vẻ mặt em lại đau đớn như vậy?!
Trái tim luôn luôn lạnh lẽo và sắt đá của German ngay lập tức bị vỡ tung, vất vả lắm mới áp chế lửa giận trong lòng, giờ lại bắt đầu tăng vọt...
Một lũ vô dụng! Một đám lang băm đần độn! Có mỗi sốt cao cũng không chữa trị đến nơi đến chốn, đáng bị lôi ra bắn chết!
Hàng lông mày rậm lặng lẽ chau lại, nếp gấp giữa ấn đường lộ ra rãnh sâu cùng với hơi thở nguy hiểm và lạnh lẽo trói chặt mọi linh hồn có mặt trong phòng. Đám người xung quanh không ngừng nổi da gà, chân tay bắt đầu tê cứng, khiếp đảm không nói nên lời...
Xong rồi, coi bộ thượng tướng nổi khùng đến nơi rồi, gió bão so với ban nãy còn khủng khiếp hơn! Xem ra, nếu không nhìn thấy đầu rơi hay máu đổ thì không thể nào xóa đi cơn tức giận kinh khủng đó!
Mọi người ở đây, ai cũng đều cảm nhận được luồng khí lạnh mang theo mùi máu tanh tỏa ra từ người German. Bọn họ không ngừng trừng mở to hai mắt, khó khăn hô hấp, ...
Chết, bọn họ cảm thấy cái chết đang tới rất gần...
Cho đến khi người con gái đang mệt mỏi tựa vào lòng German đột nhiên run rẩy mấp máy môi phát ra một tiếng kháng nghị : "Ồn!"
Đúng vậy, ồn quá, thật sự rất ồn, ồn đến mức khiến đầu óc cô quay cuồng choáng váng, thậm chí cả màng tai cô cũng không chịu nổi mà "ong, ong" như muốn vỡ vụn ra, cô rất khó chịu...
"Ồn..đau đầu quá...ồn lắm..."
Lạc Khuynh Thành vừa nói vừa khó chịu vung vẩy đầu, mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra như suối, trông cô suy nhược đến độ hơi thở cũng mỏng tang tựa tờ giấy manh.
German hơi giật nẩy mình, ôm chặt Lạc Khuynh Thành hơn, đầu cúi xuống ghé tai nghe những gì cô thì thầm...
Ồn?
"Cút!"
Lập tức mở miệng, lạnh giọng truyền lệnh xuống, giọng điệu mang theo thái độ khinh bỉ cùng tức giận, nhưng đám người trong phòng, đã đứng chờ mỗi chữ này rất lâu rồi, ...
Không, thật ra thì người muốn nghe German nói chữ "Cút" đó là Lạc Khuynh Thành mới đúng, cô rất muốn hắn đuổi cô đi đâu đó, miễn là đừng phải chạm mặt với hắn,...Lý do chỉ vì cô sợ, cô không biết phải đối mặt với hắn, thậm chí là bản thân mình, cô cảm thấy từ sau khi bị trúng đạn, suy nghĩ và trái tim cô có sự biến chuyển rất lớn.
Biến chuyển cụ thể thế nào, cô cũng không biết rõ, bây giờ, cô chỉ muốn mình an tĩnh một mình, nhưng xem ra, tình hình này, là không thể rồi...
Bên tai đã không còn tiếng ồn, Lạc Khuynh Thành thoải mái giãn mày, môi cũng không mím chặt như trước, hơn nữa còn cong lên ý cười hài lòng, mà điều này, lại dọa German kinh sợ không thôi!
Nụ cười của cô, thật sự rất đẹp, tuy rằng chỉ nhẹ nhàng tựa như cơn gió xuân lướt qua nhưng đủ cho một người chưa hề thấy cô cười, như hắn, cảm thấy tuyệt mỹ, tựa như bông tuyết kiêu ngạo khoe dáng trước tia nắng ấm áp của buổi sáng đầu mùa, đẹp đến say lòng người.
Chỉ tiếc, nụ cười này, vẫn không phải dành cho hắn, không phải là nụ cười chân thành mà cô dành cho hắn, cho đến bây giờ đều không...
Trước mặt hắn, cô vĩnh viễn vẫn chỉ trưng bộ mặt gắt gỏng, thành kiến với hắn, đôi khi lại phồng mang trợn mắt khi bướng bỉnh đấu khẩu với hắn, đôi khi lại hất cằm trừng mắt cãi lời hắn, giống như một con thú hoang nhỏ chưa được dạy dỗ tử tế!
Cũng vì điều này nên khi nghe được tiếng cười trong trẻo cô dành cho cái tên thiếu niên ở chuồng ngựa kia, German mới nổi khùng đến bực này!
Hắn biết, cô là một người con gái xinh đẹp, đẹp đến khuynh quốc khuynh, khuôn mặt cô toát lên một vẻ đẹp rất đặc trưng và khí chất cao quý không ai sánh bằng, tựa như nữ thần Athena, chỉ cần một cái nhếch môi của cô, cũng đã khiến lòng người xao động. . .
Vậy thì dựa vào cái gì tên nhóc đó, dựa vào cái gì tên đó lại được nhìn thấy thứ mà German hắn chưa từng thấy qua, một vẻ mặt rung động khác mà cô sở hữu! ?
Chạng vạng hôm qua, dưới nền trời cam nhạt đầy thơ mộng, lần đầu tiên kể từ ngày gặp cô, German mới biết được, thì ra Lạc Khuynh Thành khi cười, lại có lúm đồng tiền đáng yêu đến vậy, xoáy rất sâu. Vừa xinh đẹp, vừa duyên dáng, vòng xoáy đó, chỉ cần liếc nhìn qua thôi đã có thể cuốn đối phương vào hố đen vũ trụ, không cách gì không chế được mà tình nguyện rơi vào đó. Tuy thỉnh thoảng hắn cũng thấy được lúm đồng tiền đó lộ ra trên gương mặt cô khi cô phụng phịu hay bĩu môi, bình thường nhìn đã rất đáng yêu và dễ thương, khi cười lên thì lại mang một nét đẹp yêu kiều, trong sáng.
Tuy nhiên, cho dù cô có đáng yêu đến mấy, trong sáng đến mấy, thuần khiết đến mấy thì cả đời này, cô cũng chỉ có thể cùng hắn, cùng ác ma như hắn, hòa nguyện vào nhau,...
Ánh mắt ngây dại nhìn gương mặt hồng hào của Lạc Khuynh Thành, German không kiềm chế được mà vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, yêu kiều ấy, vừa mang chút quyến luyến, lại dường như đang an ủi, German không nhận ra rằng, hành động của hắn giờ phút này, chỉ có dịu dàng và mềm mỏng, ánh mắt sắc lạnh thường ngày đã có chút ấm áp lan tỏa, pha thêm chút ...thâm tình hiếm thấy.
Hơn nữa động tác của hắn cẩn thận mà nâng niu giống như đang vuốt ve món bảo bối quý giá khó tìm trên đời. Thậm chí từ tận đáy lòng, lại vô tình lộ ra ý cười thanh nhã!
Không gian đã trở về sự yên tĩnh, Lạc Khuynh Thành cảm thấy đầu không còn đau nhức như trước, thế nhưng, sự yên tĩnh đó khiến cô lại gặp ác mộng. Trong mơ, cô nhìn thấy Marcus giơ súng nhắm vào German, ...
Cô muốn lao người về phía German, che chắn cho hắn, nhưng đột nhiên cô nhận ra, hai chân mình, như bị đinh đóng chặt xuống mặt đất, mặc cho cô có cố sức nhấc lên, mặc cho cô có phí công hao tổn khí lực thế nào, kết quả vẫn bất lực như cũ, hai chân, không cách gì nhúc nhích, di chuyển được.
Muốn bổ nhào lên cứu German nhưng không thành, gương mặt Marcus đã không còn ngây thơ và vô tội như trước, thay vào đó, hận thù và dữ tợn đang ăn mòn hắn, hai tay hắn chợt di động, cô biết hắn muốn nổ súng.
Chỉ hành động đó thôi cũng đủ khiến Lạc Khuynh Thành như chết lặng, cả người cô run lên bần bật, cô sợ German bị trúng đạn, không hiểu sao, cô cảm thấy hận bản thân mình, vì sao lại vô dụng đến như vậy, vì sao lại yếu đuối đến như vậy, vì sao chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn hắn bị người khác dùng súng bắn chết? !
Nàng sợ German chết, cả người không ngừng run rẩy, bên tai chợt vang lên tiếng súng rõ to, đáy lòng Lạc Khuynh Thành như rơi xuống vực sâu, âm thanh chói tai ấy như len lỏi vào từng ngóc ngách trên cơ thể cô, chạm đến tim cô, như một cây búa lớn, đập nát tia hy vọng của cô ẩn giấu sâu trong nội tâm. Cô đau đớn vì không động đậy được, vì thế cô chỉ biết khản cổ đứng đó, hét lên : "Đừng giết anh ấy... Đừng giết... Cầu xin cậu đừng giết anh ấy! German... hức hức..."
Trong mộng, Lạc Khuynh Thành khốn khổ khóc thét lên, hai mắt nhắm chặt, đầu không ngừng phe phẩy.
Nhưng khi Lạc Khuynh Thành vừa nói ra những lời này, bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô dần dần, co cứng lại!
Người con gái đáng chết này, cả mơ cũng mơ đến cái tên nhóc con đó!?
( Vì trong trung quốc , tā 他 chỉ anh ấy nói chung, mà ở đây...Khuynh Thành nói mơ hồ chữ đó nên German cứ tưởng cô đang nhắc đến Marcus.)
Rốt cuộc hắn ta đã cho em những gì, có gì tốt để em quyến luyến hắn như vậy? Đến cả bản thân mình cũng sắp không cứu được, vậy mà còn dám suy nghĩ đến chuyện cứu hắn, không muốn hắn chết!
Theo động tác của German, không khó để nhìn ra nội tâm bất ổn, đôi mắt thâm thúy cũng lộ ra vẻ nguy hiểm dị thường. Con ngươi co rụt lại hóa băng lạnh lẽo, hắn thu bàn tay về, tránh để xảy ra chuyện hắn sẽ đặt đôi bàn tay mang mùi phẫn nộ nhuốm lên cổ cô, rõ ràng biết rõ cô sẽ không nghe, rõ ràng biết hành vi tiếp theo của mình quá mức trẻ con, nhưng German vẫn không nhịn được mà mở miệng, lạnh lẽo nói :"Thằng đó chết rồi! Tôi giết hắn rồi!"
Biểu tình lạnh nhạt, cử chỉ lạnh lùng bình tĩnh, vẻ đẹp quyến rũ thấu tận xương. Bạc môi chỉ cần nói một câu, cũng đủ lực uy hiếp người khác. Khóe môi German cong lên ý cười tàn nhẫn, hơi thở nồng nặc mùi vị của sự chết chóc, hắn thậm chí có thể lấy tính mạng của đối phương ngay tức khắc!
Chỉ là một lời nói gió bay nhưng nào ngờ Lạc Khuynh Thành lại nghe được, thế là nước mắt như gặp được mùa, rơi như tuôn mưa...
Tựa như có một lưỡi dao sắc nhọn đâm sâu vào trái tim cô, rồi cắt nó ra thành từng mảnh. Đau đớn dần dần lan ra, chà đạp lên từng vết thương.
Cô mấy máy môi, không ngừng khóc hô : "Không, không được giết anh ấy, anh ấy không thể chết được, không thể chết..."
Danh Sách Chương: