"Thịch" một nhịp, trái tim Lạc Khuynh Thành, nháy mắt như rơi vào lãnh cốc, ở nơi đó không nhìn thấy ánh sáng bầu trời, chỉ bao phủ bởi một làn sương mờ đục, lạnh lẽo...
Mượn cô chơi? Chơi thế nào? Chẳng lẽ là chơi cô giống như với đám thiếu nữ phóng đãng đó, muốn làm nhục thế nào là làm sao?
Đám đàn ông đó, chỉ cần liếc mắt nhìn thôi đã đủ thấy ghê tởm, giờ còn có chuyện cho phép bọn hắn tới gần cô, thậm chí còn khiến cô phải khuất nhục hầu hạ bọn hắn? !
Không, cô không cần! ! !
Cô tình nguyện bị một mình tên German biến thái gì đó chơi đùa, mặc cho hắn muốn đùa bỡn thế nào cũng được. Cô không muốn trở thành một đứa trẻ sơ sinh còn nằm trong tã lót, muốn bị ném đi đâu thì ném, muốn vũ nhục thế nào cũng mặc kệ!
Đó là chưa kể chuyện trong sạch của cô bị hủy hoại, quan trọng nhất là lòng tự tôn của cô, cả một đời hy vọng và giữ gìn, đều bị phá hủy ! ! !
"Tôi nói cậu nghe, cô gái này thoạt nhìn thật sự rất mê người, cả tôi cũng có chút hứng thú, thế nào, cậu còn muốn chơi không? Nếu chán rồi thì ném cho tôi, hàng tươi hàng mới thế này, bỏ đi thì quá lãng phí a! Để cho anh em chúng ta một phen nếm thử! Có câu "có phúc cùng hưởng" mà, ha ha!"
Một câu nói, không nặng không nhẹ nhưng lại khiến cho người nghe cảm thấy chói tai, Lạc Khuynh Thành dám khẳng định, mỗi tên trong đám người này, ai cũng đều nghe rõ được, đó là lý do tại sao toàn bộ ánh mắt của bọn hắn đều hướng về phía cô, ánh mắt, rất... dâm tục, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, còn có ghê tởm và buồn nôn lại lần nữa dâng lên cổ họng.
Thậm chí cô còn nhận ra, giờ phút này bản thân mình không khác gì một nữ nô, mặc cho ánh mắt của bọn họ, tùy tiện xâm phạm!
Hàng lông mi khẽ run rẩy, Lạc Khuynh Thành nâng mắt nhìn về phía German, màu mắt trong trẻo, quật cường vô cùng, ẩn trong đó lại có tia kinh hoảng, ...
Quả nhiên là cô bị dọa đến tim đập dữ dội, thậm chí cô còn không bao giờ tưởng tượng có một ngày bản thân mình sẽ trở thành đồ chơi cho bọn hắn, vậy thì cô tồn tại trên đời này có ý nghĩa gì?
Càng bi ai hơn là, bây giờ cô phát hiện ra, cô lại tỏ thái độ ỷ lại, lấy lòng German, để cho hắn đừng nhẫn tâm mà vứt cô cho đám ô hợp đó.
Người đàn ông này, là người đàn ông duy nhất cô có thể dựa vào, ít nhất là vào lúc này. Hắn yên lặng ngồi đó, vẫn khí chất đạm mạc tôn quý. Chỉ là khi hắn nhìn vào đôi mắt cô, đột nhiên lại có chút âm u...
"Đừng."
Lắc đầu, đôi tay bấu chặt đầu gối của German đến mức căng cả quần. Môi anh đào hé mở, Lạc Khuynh Thành nhỏ giọng nỉ non, không phải mang hàm ý cầu xin, chỉ đơn giản là... ỷ lại.
Tao nhã nâng ly rượu, German cũng không hề mở miệng, chỉ đưa mắt nhìn về phía cô, trong con ngươi xanh thẳm màu đại dương dường như pha chút băng lạnh, bỗng nhiên, hắn nâng tay lên, nhéo lấy một bên má cô, lực không hề nhẹ, khiến cho làn da non mềm của cô ửng đỏ lên...
Hắn đang tức giận , tuy rằng trên gương mặt bình thản của hắn không hề biểu hiện bất kỳ biểu tình gì, nhưng có thể chỉ cô mới biết, thậm chí là khẳng định.
Chỉ là vì sao? Rõ ràng người tức giận phải là cô mới đúng, không phải sao?
Lạc Khuynh Thành nào biết rằng, German đang... ghen tị!
Hắn chỉ biết, cô gái bên cạnh hắn là một tiểu hồ ly mê hoặc người! Đi đến đâu cũng có thể quyến rũ biết bao nhiêu thằng đàn ông! Về sau hắn không thể để cô bước ra khỏi cổng, dù chỉ một bước!
Môi mỏng cong lên, German không nói một lời lặng lẽ nhìn Lạc Khuynh Thành, đáy mắt dường như nổi lên sóng dậy, có thể cô cũng không biết, lại càng không muốn phỏng đoán, bây giờ điều duy nhất cô thầm nghĩ chính là bảo vệ chính mình...
"Đừng giao tôi cho bọn hắn!"
Bị nhéo đến mức không thể nhúc nhích, Lạc Khuynh Thành cứng người, có muốn động cũng không thể, nhưng ngữ điệu trong lời nói đều rõ ràng và chắc nịch, giọng điệu rất lạnh, rõ ràng là đang trong tình trạng khốn đốn, thế nhưng thái độ của cô lại khiến cho người khác sinh ra cảm giác như một nữ thần được tôn thờ. Ngay khi nghe được một câu của cô, trong đầu German chỉ suy nghĩ: Cô, chỉ có thể là người mà hắn khắc sâu.
Ít nhất, ý của cô là, cô tình nguyện chỉ đi theo một mình hắn, cô không muốn bị đám đàn ông với cái nhìn ghê tởm như hổ đói đang rình mồi ngồi đối diện cô kia!
Những lời Lạc Khuynh Thành nói, hoàn toàn đang lấy lòng German.
Và chúc mừng em, em đã thành công!
Đáy mắt thay đổi sang một tia tà mị, hắn quyến rũ cúi người, lướt môi mình qua vành tai cô, mở miệng...
"Đút cho tôi."
Khàn khàn hai chữ, trầm ổn mà chắc nịch, vừa êm tai, dễ nghe, vừa bá đạo cường đại, nhưng mấu chốt là, siêu cấp gợi cảm!
Đầu quả tim run lên, Lạc Khuynh Thành nuốt nước miếng lo âu, tuy không biết vì sao hắn lại đưa ra yêu cầu này nhưng cô biết bây giờ mình phải ngoan ngoãn nghe lời hắn, bèn đưa tay lên bàn, cầm lấy đồ nhắm chậm rãi đưa lên bên môi German. Sống trên đời, đây là lần đầu tiên cô bày bộ dáng này với hắn, vừa nhu thuận mà mềm mỏng...
Cô không được phép ngỗ nghịch hắn, có lẽ, lấy lòng hắn, sẽ tạm thời khiến hắn hài lòng, tính mạng cô cũng tạm thời bình an.
Nhìn lên đôi mắt cầu khát sự che chở của Lạc Khuynh Thành, đáy mắt German hoàn toàn không hề lưu chuyển, nhưng tâm hắn, lại giống như bị một mẩu thủy tinh trong suốt đâm vào, bất ngờ run lên!
Cô gái kiên cường này, rõ ràng đang sợ hãi, thế mà lại cố gắng giữ bình tĩnh, thật khiến cho hắn phải nhìn cô bằng cặp mắt xưa!
Hơi nâng mày, German tiếp tục duy trì sự trầm mặc, ngay khi Lạc Khuynh Thành cho rằng hắn sẽ rất tức giận, nào ngờ hắn chậm rãi mở miệng, cắn lấy đồ nhắm sau đó đồng thời ngậm lấy ngón tay cô...
Khẽ híp mắt dài hẹp, biểu tình mị hoặc của German kết hợp cùng với xúc cảm nơi đầu lưỡi ấm áp đang chậm rãi chuyển động nơi đầu ngón tay cô khiến lòng cô như bị hắn quấy nhiễu.
Đột nhiên, giống như bị dọa, cả người Lạc Khuynh Thành lập tức run lên, giống như bị điện giật, vừa có chút ngứa, lại vừa...
Kinh ngạc đến bối rối cả tim, có lẽ vì động tác khó tin của German, hay là vì cái gì. Khi hàm răng của hắn cùng với môi dưới tiếp xúc với ngón tay, cô như ngốc lăng ngẩng đầu nhìn hắn, thế nhưng hắn không có ý định buông ra, biểu tình dụ hoặc, đầu lưỡi theo đầu ngón tay mà tôn lên vẻ sắc tình, về chuyện này, cô chưa lần nào trải qua, nhưng cũng biết...
Lạc Khuynh Thành thật sự không rõ vì sao hắn lại thích sử dụng chiêu này? ? Có thể cô không phải tình nhân của hắn mà theo như hắn đã khẳng định, cô chỉ là sủng vật mà thôi! Hơn nữa bây giờ còn ở trước mặt nhiều người!
Liên tiếp nhiều tiếng rít lạnh vang lên, đám người trong phòng, tuy là những người đã quen với việc chịu đựng gian nan biển lửa, sóng to gió lớn, thế nhưng trước một màn động tác của German này, bọn họ đều có chút ngỡ ngàng.
Động tác của German, lại hấp dẫn ánh mắt của Hobart đang ngồi cách đó không xa, ngạc nhiên thay, hắn không hề có tâm trạng để chơi đùa với cô thiếu nữ xinh đẹp nào, chỉ lặng lẽ ngồi một chỗ, nâng ly rượu, yên tĩnh nhìn về phía Lạc Khuynh Thành...
"Về sau phải ngoan."
Cằm dưới bị nắm chặt đến đau xót, Lạc Khuynh Thành bị German nâng cằm lên, sau đó hắn vỗ nhẹ khuôn mặt cô, động tác tùy tiện giống như đang dỗ dành một con chó nhỏ...
"Tôi không thích đồ chơi của mình bị người khác động vào, cô ấy, tôi chơi chưa đủ."
Đón biết bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc từ mọi người, German ngẩng đầu, mở miệng, đạm mạc nói, ý cười nơi khóe môi vừa có chút cực đoan vừa cao ngạo tự đại, mặc dù lạnh lùng nhưng nó là một sự hài hòa với vóc người và cử chỉ của hắn, tựa như một chiến thần cổ đại, hoàn mỹ bức người...
Ý tứ đã rõ, German không muốn đưa Lạc Khuynh Thành cho bọn hắn mượn, nhưng thay vì dùng cách thức thẳng thừng từ chối, để không lộ ra rằng bản thân mình đang gián tiếp bảo vệ Lạc Khuynh Thành, hắn chỉ đành dùng một câu đó để đánh lạc hướng đám đàn ông khác dục kia.
Nhưng còn lòng cô, lại như trầm xuống đáy biển, hơn nữa phần nhiều là đau đớn! !
Chơi chưa đủ...
Vậy, nếu chơi đủ rồi thì sao?
Nếu có ngày đó, cô sẽ bị vứt bỏ lang thang bên ngoài, rồi mặc cho bọn họ đùa bỡn, làm nhục? !
Lạc Khuynh Thành cắn môi, cố gắng nhẫn nhịn, cô vừa tức giận, vừa hoảng sợ rũ mí mắt, cô dùng hành động thay có lời kháng nghị của mình!
"Đã nói Thunder sẽ không đồng ý mà, các người cứ nằng nặc không tin!"
Hobart làm ra vẻ tiếc hận, lắc lắc đầu khẽ cười, nhìn qua thì trông hiền lành, nhưng khi mi mắt vừa rũ xuống, sát khí thoáng lướt qua...
"Vậy chờ cậu chơi chán đi, đến lúc đó, tuyệt đối đừng có quên chúng tôi! Hàng ngon thế này, nói thật, tôi vừa nhìn đã nhịn không nổi rồi!"
Đón lấy tầm mắt đầy lạnh lẽo của German, một tên sĩ quan cà lơ phất phơ cười cười, một tay giơ ly rượu, tay khác lười biếng đặt lên đùi thiếu nữ ngồi bên cạnh, sau đó chợt nhéo, động tác vô cùng phóng túng mà dâm uế khiến cho người khác buồn nôn...
"Reggie Nord cậu muốn đàn bà loại nào thì có loại đấy, một người lực lưỡng như cậu đây, thể lực tốt như vậy, mà cô ấy yêu kiều mềm mại đậm chất phương Đông, chơi trong một thời gian ngắn thì không sao, chứ chơi lâu dài thì có ngày cũng bị cậu chơi đến thảm đấy! Ha ha!"
Nửa là vui đùa nhưng phần lớn là những lời bẩn thỉu, khiến cho đám đàn ông xung quanh bắt đầu cười ầm lên. German cũng không mở miệng, môi mỏng cong lên một đường cong tuyệt mỹ, lại càng không lên tiếng trả lời, vẫn dáng vẻ cao ngạo đầy quyền lực...
Bàn tay đặt trên đầu gối German lặng lẽ bắt đầu nắm chặt, Lạc Khuynh Thành dùng sức nắm đến mức trên làn da mỏng manh trắng nõn nhanh chóng lộ ra gân xanh.
Chuyến đi lần nay, đối với cô mà nói, chính là một sự sỉ nhục vô cùng! Đều do hắn! Sẽ có một ngày, cô sẽ hoàn trả lại tất cả! ! !
Đùa giỡn đã qua, đám đàn ông bọn họ lại lần nữa nâng ly uống rượu, nói chuyện phiếm, phóng đãng vẫn tiếp tục phóng đãng, vô cùng náo nhiệt, bầu không khí trong lành giờ lại lặng yên bị nhiễm bẩn bởi mùi vị nồng nặc của sự thối nát đáng ghê tởm. Điều này khiến trong đầu Lạc Khuynh Thành liên tưởng đến mấy chữ—— hồ rượu rừng thịt!
Có lẽ, hậu cung của mấy tên hoàng đế cổ đại cũng được hình dung thế này, quả nhiên là, ghê tởm vô cùng! !
Lạc Khuynh Thành cắn răng cúi đầu, không dám cử động dù chỉ là một chút ngoan ngoãn, nhu thuận ngồi bên cạnh German, đây là hiện thực sao?
Còn lòng của cô, không lúc nào là không nghĩ đến chuyện chạy trốn!
Chạy trốn, trốn khỏi lòng bàn tay ma mãnh của hắn, điều cô muốn nhất, chính là nó ...
Hơn nữa trải qua chuyện vừa rồi, cô lại càng muốn thoát khỏi hắn hơn, tâm lý người đàn ông như hắn biến thái một cách khác thường, tính tình thay đổi thất thường. Một giây trước còn ra tay che chở cho cô thì ngay giây sau đó hắn liền cảm thấy chán ghét, khi thì bị sự phản kháng của cô chọc tức, khi thì coi cô như một thứ đồ chơi rác rưởi muốn vứt thế nào thì vứt, thế chẳng phải cô chết chắc rồi sao? !
Không thể được, cô không thể cứ ngồi mãi đây chờ chết, cô muốn chạy trốn, cô nhất định phải chạy trốn, lập tức, ngay lập tức!
Đây là nơi ở của các sĩ quan thượng đẳng, thủ vệ canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, cô biết, chỉ dựa vào một mình cô sẽ không thể nào trốn thoát được, có lẽ, người mà cô cần tìm chính là Ramiro?
Lạc Khuynh Thành cắn môi lặng lẽ đánh giá xung quanh, trong lòng không ngừng tính toán đường thoát thân, ngay khi cô bất hạnh không biết nên bắt đầu từ đâu thì, cơ hội, đến rồi...
P/s: Mai lại có chương mới...vui không nào? * Vui vui vui ta cùng vui tưng bừng trên khắp chái đất"
Danh Sách Chương: