Chỉ một cái liếc mắt này, Lucy như bị đánh vào mười tám tầng địa ngục, toàn thân cứng ngắc, sắc mặt khó coi đến đòi mạng, cô ta bị dọa không dám lên tiếng nữa, xoay người, German đã không còn bất kỳ chần chờ gì, ôm Lạc Khuynh Thành, bước chân như bay rời đi...Dù cho giờ phút này sắc trời đang ấm áp, ánh nắng vừa vặn, nhưng vẫn không hoà tan được sắc mặt anh tuấn của người đàn ông kia, như đọng lại một tầng băng dày đặc vậy, vẫn làm cho người ta không cảm thấy được một tia hơi thở mà con người nên có như cũ.Đi sát ở đằng sau lưng German, Lạc Ngâm Tích chỉ đành chạy chậm một mạch mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp anh, mặc dù là cô học y, nhưng cũng không tinh thông khoa phụ sản, đương nhiên, mặc dù cô có thể bắt mạch, cũng không dám, cũng không thể tùy ý đưa ra bất cứ kết luận gì như thế, cho nên, vẫn nên duy trì im lặng không nói cho thoả đáng...Lệ Thiếu Đình đã dẫn đầu đi gọi xe tới đây, dừng sát ở một bên, chỉ đợi German tới, lên xe, German mang theo Lạc Khuynh Thành, thẳng hướng về nhà, về phần Hobart, thì ở lại nhà Percy, giải quyết tốt hậu quả!Tuy nói Nord anh ta cũng không có nổi bão, nhưng biểu hiện của anh ta dị thường như thế, thì cũng đủ để cho Lucy đồ đê tiện này khả nghi, còn có Percy, ông ta là một tên cáo già cực kỳ khôn khéo, sao lại không nhìn ra cái gì?Thật là muốn chết, vạn nhất vì vậy mà khiến cố gắng của bọn anh thất bại trong gang tấc, đây chẳng phải là...Nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, bóp chặt nắm tay, kiềm chế xúc động đang hận không thể bóp chết Lucy, hít một hơi thật sâu, Hobart xoay người đối mặt hướng về phía Percy, phát huy miệng lưỡi ba tấc không nát (*) của anh ta, cùng với năng lực nói liều, bậy bạ giải quyết xong hậu quả.(*) Miệng lưỡi ba tấc không nát: một thành ngữ tiếng Hán, bính âm sān cùn bù đắp zhī shé, để mô tả người có tài hùng biện và giỏi hùng biện.Hiện tại anh ta, chỉ hy vọng có thể ổn định Percy, cũng hy vọng Lucy ả tiện phụ này sẽ không sinh nghi, càng hy vọng Dora, tất cả đều bình an.Đứng ở trên ban công hút thuốc, đứng độc lập với màn trời to lớn phía dưới, bóng lưng của German, là lẻ loi yên lặng như vậy, giờ phút này đã gần đến hoàng hôn, bầu trời màu ấm rất là chói lọi, nhưng mà, nó vẫn không ủ ấm được trái tim của người đàn ông kia như cũ, một trái tim băng phong ám trầm...Đứa bé không còn.Bé mới tới cái thế giới này không đến ba tháng, đã ở trong cơ thể của mẹ bé, hóa thành một vũng máu, chậm rãi trôi đi, hoàn toàn rời khỏi cõi đời này. (...)Là lỗi của anh, biết rõ cô mang thai, rõ ràng cảm thấy chuyện này sẽ có nguy hiểm, nhưng vẫn để cho cô đi, mặc dù điểm xuất phát đúng là vì để cho cô vẫn luôn ở dưới sự bảo vệ của anh, nhưng cuối cùng, vẫn là sai rồi!Cho tới bây giờ German cũng chưa từng nghĩ tới, con của anh, lại sẽ dùng phương thức thảm thiết này đến làm anh tỉnh táo, đến cùng là anh sai, có bao nhiêu không hợp thói thường...Cầm điếu thuốc, tùy ý để tàn thuốc thiêu đốt đến đầu ngón tay, German như là thạch điêu (*) đứng vững, trong đầu, không ngừng lóe lại một màn Lạc Khuynh Thành rơi xuống kia, đôi mắt kia của cô hiện lên rõ ràng trước mắt.(*) Thạch điêu: Chạm khắc đá.Một cái ánh mắt này, kinh hoảng, khát vọng, bàng hoàng, sợ hãi, ỷ lại, yêu thương, tịch liêu... Rất rất nhiều tình cảm trộn lẫn trong đó, German nghĩ, đời này của anh, đều không thể quên được. Cô, thật sự là vô cùng sợ hãi đi? Từ khi theo anh, thật ra thì cô chưa từng trải qua cuộc sống mà có một ngày nào yên ổn cả, nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa từng thấy được từ trong mắt của cô hoảng sợ mãnh liệt như vậy.Có lẽ là mẹ con đồng lòng, lúc ấy dường như cô cũng đã có cảm giác, cho nên, cho tới bây giờ cô quật cường như vậy, lại ở trong chớp mắt ấy, hoàn toàn không có mâu thuẫn cầu xin anh, cô đang im ắng kêu gào, kêu anh đi cứu cô, cũng bảo vệ đứa bé, nhưng là anh lại...Là anh vô năng, không chỉ có trơ mắt nhìn cô ngã xuống, thậm chí đến bây giờ, cũng thể báo thù thay cô và đứa bé!Nắm đấm, bất ngờ nắm chặt chẽ, đem toàn bộ tàn thuốc bọc vào trong lòng bàn tay, gắt gao nắm lấy, tùy ý để nó làm phỏng da thịt của anh, hốc mắt German, đỏ.Môi mỏng gắt gao nhếch lên, nắm đấm nâng lên, German hung hăng, hung hăng hướng lan can trên ban công đập lấy, một chút rồi lại một chút, là dùng sức đến như vậy, không tới vài cái, nắm đấm của anh đã đổ máu, màu máu vừa vào mắt, đôi mắt của German, lại là một trận nhói nhói, trái tim, càng thêm đau đến cực hạn!Chính là cái màu máu này, chính là nó, mang mẹ của anh đi, mang toàn bộ gia tộc của anh đi, lại còn mang đi, đứa bé của anh.Thật ra, từ lúc Lạc Khuynh Thành bắt đầu rơi xuống, thật sự chỉ có vài giây đồng hồ ngắn gọn mà thôi, nhưng mà, chính là thời gian vài giây ngắn ngủi này, khiến cho German thiếu chút nữa đã hoàn toàn mất đi cô; càng đúc cho người đàn ông, đau cả đời, đương nhiên, với Lạc Khuynh Thành mà nói, cũng thế, hơn nữa chỉ sợ, đau của cô, so với anh còn sâu hơn.Bởi vì, cô là mẹ; cho nên đau của cô, không chỉ có ở trái tim, còn có, thân, trực tiếp cảm nhận qua giác quan, sẽ chỉ gia tăng ở bên trên mức độ lớn nhất, đau đớn của cô…Toàn thân đều đang run rẩy, cũng không biết là tức giận, hay là đau, German tiếp tục dùng lực mạnh đấm vào lan can, giống như cho hả giận, càng giống như, hiện ra đau thương.Giờ này phút này, dù cho màn trời có sáng lạn chói mắt đi nữa, nhưng vẫn không che lấp được âm u của người đàn ông như cũ, càng không có cách nào hòa tan, bi thương và... hối hận của anh.Có lẽ là động tĩnh của German quá lớn, ồn đến; cũng hoặc là bi thương của anh quá mức mãnh liệt, lây nhiễm đến, lông mi tinh tế rung động, Lạc Khuynh Thành vẫn một mực ngủ mê không tỉnh, rốt cục thì, cũng tỉnh lại.Mí mắt nặng nề cố sức nhấc lên, Lạc Khuynh Thành chậm rãi mở mắt, bên tai có âm thanh đạp đánh nặng nề, từng chút từng chút đập vào trên cửa lòng của cô, rất nặng, hơn nữa, rất đau...Là anh sao? Là anh đang phát cáu sao? Vì sao cô lại từ đó nghe thấy, đau đớn?"Đứa bé!"Trái tim, chợt gắt gao thắt lại, con ngươi bỗng nhiên phóng đại, Lạc Khuynh Thành giãy dụa liền muốn đứng dậy, giật mình một cái, German lập tức liền thu động tác lại, từ trên ban công, chạy vội về tới trong phòng."Em đã tỉnh?"Ông trời phù hộ, rốt cuộc em cũng tỉnh!Thế nhưng là vì sao, anh cũng không dám nhìn em?Dọc theo mép giường ngồi xuống, nghiêng người ôm lấy Lạc Khuynh Thành, động tác của German, cực kỳ cẩn thận từng li từng tí, anh vòng lấy cô rất lỏng, phảng phất cô là bé con lưu ly trân quý nhất trên thế giới..."Cảm giác thế nào? Còn đau không?""Đứa bé đâu?"Cũng không nhúc nhích tùy ý để German ôm, âm thanh của Lạc Khuynh Thành rất nhẹ, nghe có vẻ cực kỳ suy yếu, nhưng vấn đề của cô, đối với German mà nói, lại là đả kích trầm trọng nhất mà anh từng thừa nhận!Lông mi nghiêm nghị, giật giật môi, German muốn trả lời, lại không có gì để nói, cổ họng của anh giống như là bị một cái tay lớn gắt gao nắm lấy, bóp anh đến ngay cả hơi cũng không kịp thở, nhìn về phía Lạc Khuynh Thành, ánh mắt luôn luôn trầm tĩnh kia của German, giờ phút này đúng là lại có chút úp mở...Từ trong mắt của người đàn ông hiểu được tất cả, hai con ngươi vốn đang lóng lánh chờ mong, trong nháy mắt liền hoàn toàn ảm đạm, nhưng cô chưa từ bỏ ý định, không có chính tai nghe được câu trả lời của anh, vĩnh viễn cô không hết hi vọng!"Đứa bé đâu? Anh nói chuyện đi! Nói chuyện đi!"Bắt lấy cánh tay của German, rõ ràng Lạc Khuynh Thành rất suy yếu, lực đạo lay động anh, lại lớn đến kỳ lạ, hốc mắt đỏ thấu, cô cuồng loạn hô lên...“Anh nói cho em, đứa bé còn rất tốt, đúng hay không? Đúng hay không!"Nâng tay lên, xoa mặt Lạc Khuynh Thành, trên khuôn mặt của German, chứa đầy thống khổ: "Thật xin lỗi.""Anh không có bảo vệ tốt bé."Nhưng lại khiến cho anh, thê lương hoảng sợ đến rét lạnh...Cổ họng nghẹn lại, trong âm thanh của German, thống khổ thật sâu, hối hận nồng đậm, tiếng nói vừa cất lên, anh chỉ nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng thét chói tai, vô cùng thê lương....Trái tim vỡ vụn, Lạc Khuynh Thành hoàn toàn sụp đổ, nước mắt, như muốn ở trong nháy mắt đó, tràn đê...Ngẩng mặt lên, nước mắt loang lổ, cuống họng cô khàn khàn khóc lên, âm thanh, bi thương giống như Hồ Nhạn đang gào thét, làm cho người ta căn bản không đành lòng nghe nữa.Lục phủ ngũ tạng đều như đang xoắn lấy nhau, bị Lạc Khuynh Thành khóc đến trái tim muốn nát rồi, German bỗng nhiên dùng sức ôm lấy cô, anh rất muốn kêu cô đừng khóc nữa, nhưng anh không nói lên lời, ngay cả loại người như anh đây, trái tim cũng đang chảy máu, huống chi là cô?Hai tay nắm chặt, càng thêm dùng sức, German dứt khoát hận không thể khảm toàn bộ thân thể mảnh mai của Lạc Khuynh Thành vào trong cốt nhục của anh, anh có ý nhờ vào đó cho cô mượn sức lực, để cho cô biết, em còn có anh, còn có anh, thế nhưng là làm sao bây giờ, cô khóc đến thở không ra hơi, thân thể lại đang bắt đầu run rẩy, cả người dường như cũng muốn lâm vào một loại trạng thái hoàn toàn phong bế, hoàn toàn ngăn chặn tất cả, kể cả anh.Trong lòng dâng lên khủng hoảng vô biên, hoang vu mà thống khổ, đáy mắt tràn đầy đau đớn, im ắng đóng lại, German nhẹ nhàng ở viền tai của Lạc Khuynh Thành hôn một cái: "Đừng khóc, ngoan, đừng khóc.""Chúng ta về sau... Còn sẽ có đứa bé."Nhất định, cùng với khẳng định, hơn nữa, tuyệt đối không chỉ có một đứa như thế!!Thật sự hận không thể móc trái tim cho cô nhìn, để cô hiểu được tất cả của anh, thế nhưng là German lại phát hiện, anh lại cái gì cũng không biểu đạt nổi, ngoại trừ vài câu trấn an rải rác cứng nhắc còn bất lực…...Nước mắt hoàn toàn làm mờ tầm mắt, cũng làm tâm trí mê muội, trong cổ của Lạc Khuynh Thành, không ngừng phát ra tiếng khóc giống như sói con đang tru lên, vẫn không nhúc nhích tùy ý để German ôm, thật sự cô cảm thấy, sinh mệnh của mình, đều khô héo.Thì ra, tình thương của mẹ có thể sâu như vậy, dù cho cô còn chưa từng sinh ra bé, cô cũng đã cùng bé hòa hợp một thể, bé rời đi, chẳng khác nào là cô rời đi, không, là cô...... Chết đi!Về sau còn có thể có? Ha, về sau? Ngay cả hiện tại cô cũng đã không còn, sao lại là về sau?Đều do Lucy, là cô ta huỷ đi tất cả của cô!"Buông em ra!"Cũng không biết là sức lực sinh ra từ đâu, bỗng nhiên đẩy German, Lạc Khuynh Thành từ trên giường nhảy xuống, lại không biết làm sao, hai chân lại ngay cả sức lực chống đỡ cô đứng lại cũng đã sắp không có…Chân mềm nhũn, nếu không phải German kịp thời ôm lấy, thiếu chút nữa Lạc Khuynh Thành đã ngã ở trên mặt đất rồi."Em đi đâu? Bác sĩ nói em cần nghỉ ngơi.""Em muốn đi tìm Lucy! Em muốn giết cô ta!"Nước mắt chảy như thế nào cũng mặc kệ, dùng sức giãy dụa, gầm thét lên tiếng, Lạc Khuynh Thành giống như cuồng loạn, cho tới bây giờ cô là một người con gái kiêu ngạo ôn nhã, nếu không phải bởi vì thật sự rất đau, làm sao cô lại có thể không kiềm chế được nỗi lòng như vậy?"Giao cô ta cho em, chắc chắn em sẽ khiến cho cô ta sống không bằng chết!"Cánh tay sắt gắt gao quấn ở trên vòng eo của Lạc Khuynh Thành, từ phía sau ôm lấy cô, nhắc tới Lucy, sắc mặt của German, liền giống như Satan đến từ Địa Ngục, cũng không có cách nào bằng được với vẻ lo lắng, hơi thở xơ xác tiêu điều bao lấy toàn thân, xông thẳng tới chân trời, dù là hoàng hôn màu ấm mỹ lệ như vậy, đều không có cách nào tới địch nổi…=====Ngày edit full: 16/10/2020.Hí hí, bắt đầu ngược rồi đấy, phấn khích ghê gớm.Ai có muốn quà 20/10 không? Chương sau: Bẻ cánh bướm bay 050. Biết không, tôi yêu anh.Chương 144 : Biết không, tôi yêu anh.Edit: Diệp."Vậy bây giờ anh phải đi."Bỗng nhiên đình chỉ giãy dụa, xoay người, Lạc Khuynh Thành trực diện hướng về phía German, trên gương mặt xinh đẹp kia pha lẫn nước mắt, nhìn thấy mà giật mình, mỗi một giọt nước mắt, dường như đều đang khắc vào đáy lòng German, thật sự làm cho anh, đau đến thấu tim gan!!"........."Thân thể khỏe mạnh cao lớn đột nhiên cứng đờ, cánh môi khẽ động lại không nói chuyện, ánh mắt sắc bén trước sau như một kia của German, giờ phút này lại có chút úp mở, dường như đang trốn tránh trước Lạc Khuynh Thành."Làm sao anh......" Không nói?Nghi ngờ chồng chất nhìn về phía German, Lạc Khuynh Thành theo bản năng mở miệng hỏi, ở trước mặt lại bỗng nhiên dần hiện ra hình ảnh rơi xuống phía sau, lập tức im lặng.Hình ảnh kia, hiện giờ nhớ tới lần nữa, đúng là so với thời điểm nhìn thấy tại chỗ càng thêm chói mắt!!Rồi đột nhiên trong lúc đó, Lạc Khuynh Thành liền hiểu rõ......Không phải German không nói lời nào, mà là, không muốn đi báo thù, ít nhất, hiện tại không muốn!!Cắn môi, Lạc Khuynh Thành không nói gì nữa, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm German, nước mắt, ở trong hốc mắt xoay một vòng, cũng không chịu được tiếp tục rơi xuống dưới. Mặc dù là cô không tiếng động, thế nhưng là loại phương thức này, đối với German ở giờ phút này mà nói, lại là chỉ trích đau xót nhất......Nếu như có thể mà nói, anh thật sự tình nguyện cô giống như vừa rồi, cuồng loạn hò hét, ít nhất là cô phát tiết, thế nhưng là cô lại lựa chọn trầm mặc, nhìn như không có chút sức lực nào, nhưng bi phẫn ở trong ánh mắt của cô, lại rõ ràng như vậy; trách cứ của cô, lại không che dấu chút nào, phương thức áp lực như thế, ở trên thực tế, lại thực sự có thể làm trái tim anh đau đớn nhất!!"Em…..."Con ngươi nghiêm nghị bình tĩnh, German kiệt lực làm cho mình duy trì tỉnh táo trước kia, nâng tay lên, anh muốn xoa mặt Lạc Khuynh Thành, lại bị cô, rất là trực tiếp tránh khỏi.Đáy lòng âm thầm than ra một hơi, German có chút không biết làm sao thu hồi tay lại, rũ ở bên người, nắm đấm, từng chút từng chút nắm chặt…..."Hãy nghe anh nói." Tiếng nói đều đều vang lên.Mặc dù anh cực kỳ chán ghét giải thích, thế nhưng là anh thật sự không chịu được loại trầm mặc này, quá mức áp lực, quá mức âm u, làm cho trái tim của anh bị túm đến đau!"Anh và cô ta trong lúc đó, không phải quan hệ như em tưởng tượng. Hình ảnh lúc trước em nhìn thấy, cũng không phải là anh mong muốn. Anh chỉ là, cần quân cờ là cô ta, giúp anh......""Em cũng không có hoài nghi anh và cô ta có cái gì."Mở miệng, Lạc Khuynh Thành bỗng nhiên lên tiếng, đánh gãy lời German nói, lạnh lùng nhìn anh, vẻ mặt của cô rất nhạt, âm thanh, cũng rất nhẹ…...Thật ra, Lạc Khuynh Thành là thật sự không có sinh ra cái hoài nghi gì không nên có đối với quan hệ của German và Lucy trong lúc đó, tín nhiệm của cô đối với anh, không có yếu ớt đến tình trạng chỉ dựa vào một cái hình ảnh đã hoàn toàn vỡ vụn.Không sai, một màn lúc trước kia nhìn qua quả thật chói mắt, ngay cả bây giờ nhớ tới cô cũng rất không chịu được như cũ, cô yêu anh, tự nhiên sẽ có ham muốn chiếm hữu đối với anh, tự nhiên không hy vọng anh đụng chạm bất kỳ một người con gái nào, dù chỉ là một cái ôm đơn giản, thế nhưng là, Lạc Khuynh Thành nhìn ra được, lúc ấy, động tác của German thật ra là xa cách, nhất là ánh mắt của anh, nếu là anh thật sự muốn thân cận Lucy, ít nhất hẳn là sẽ giống như đang đối mặt với cô, lửa nóng thiêu đốt......Thế nhưng là không có, lúc ấy thì cô đã nhìn đi ra, anh ngoại trừ lạnh lùng, vẫn là lạnh lùng.Thử hỏi, thời điểm một người đàn ông đối mặt với một người con gái dáng người tuyệt hảo, phong tình vạn chủng lộ ra trọn vẹn, nếu là vẫn lạnh lùng như ban đầu, anh ta còn có thể là bởi vì thích không?Không, không thể nào, điểm ấy Lạc Khuynh Thành rất rõ ràng, nhất là lúc ấy German chột dạ sau khi thấy cô đến, cô càng biết là, anh đối với cô thật ra mới là để ý nhất, mà đối với Lucy, chỉ là đang diễn trò mà thôi, cho nên lúc ấy cô mới không có tức giận, càng không giống như người con gái bình thường, xoay người chạy ra ngoài, trốn ở trong một cái nơi hẻo lánh không có người thút thít......Thế nhưng cái này thì lại thế nào!?Hiện tại cô quan tâm, căn bản cũng không phải là anh cần Lucy làm cái gì, cô chỉ quan tâm con của cô, đứa bé đáng thương đã không còn ở nhân thế kia của cô! Cô không thể để cho anh cứ thê thê lương hoảng sợ như vậy rời đi, mà cô cái người làm mẹ này, ngoại trừ khóc ở bên ngoài lễ truy điệu của bé, không còn cách nào khác! Vậy còn không bằng trực tiếp giết cô đi!!"Em chỉ hỏi anh một câu, mối thù của đứa bé, anh báo, hay là không báo."Con ngươi trong suốt vô cùng sắc bén nhìn chằm chằm German, âm thanh của Lạc Khuynh Thành rất lạnh, đôi mắt nhu tình bốn phía trước sau như một kia, dường như cũng kết băng, hàn khí lạnh thấu xương, giống như là một tấm lưới màu đen lớn, vung hướng về phía German, đem cả người anh, bao quanh vây khốn, khiến cho anh không thể nào trốn thoát......"Đương nhiên báo."Không chút do dự gật đầu một cái, German hướng về phía trước bước một bước, tới gần Lạc Khuynh Thành chút......Không biết vì sao, rõ ràng dựa vào gần như thế, nhưng trái tim anh lại càng thêm trống rỗng, luôn cảm thấy căn bản không bắt được cô, điều này khiến cho lòng anh sinh ra một tia sợ hãi, cho nên chỉ muốn lại gần cô một chút, thêm một chút nữa.Nhưng mà, vô dụng, lại tới gần, anh cũng cảm thấy trống rỗng như cũ......Cánh tay mở rộng, một tay ôm lấy Lạc Khuynh Thành vào trong ngực, German dùng sức ôm lấy cô: "Khuynh Thành, tin tưởng anh, anh hận Lucy hơn so với bất kỳ kẻ nào, anh cũng hận không thể lập tức chỉnh cô ta sống không bằng chết, thế nhưng là, hiện tại thật sự không phải là lúc."“Em....."Dừng một chút, German có chút không nói được nữa, bởi vì, yêu cầu này ngay cả chính anh cũng cảm thấy vô cùng tàn nhẫn, huống chi là cô, thế nhưng là làm sao bây giờ, anh thật sự không còn cách nào khác."Em nhẫn nại trước một chút, chờ thời cơ đến, anh nhất định sẽ mang cô ta đến trước mặt em, mặc cho em xử trí, đến lúc đó em muốn làm gì đều theo em, có được không?"( Xin phép chen vô, đây chính là câu nói mở đầu cho màn ngược =))))Đang khi nói chuyện, German cúi đầu xuống, muốn hôn Lạc Khuynh Thành một cái, lại bị cô lập tức né tránh…..."Nhẫn nại?"Mặt, quay về phía một bên, nghiêng đi né tránh German tiếp cận, Lạc Khuynh Thành yếu ớt mở miệng, âm thanh, dường như là u linh nói nhỏ ở ban đêm, trống rỗng lại hư ảo, rất là dọa người, kinh động đến thịt trên đầu quả tim của German đều nhảy dựng lên, toàn bộ lục phủ ngũ tạng càng như đang xoắn thành một đoàn…...Thật ra, Lạc Khuynh Thành biết, tuyệt đối German sẽ báo thù, mặc dù không phải hiện tại, nhưng chuyện này đối với cô mà nói là không đủ, hoàn toàn không đủ, cô là một người mẹ đã mất đi đứa bé, thù hận hoàn toàn che mắt cô, cô chỉ muốn để cho Lucy, lập tức phải nhận trừng phạt, cô muốn cho cô ta phải hối hận khi còn sống trên thế giới này!Thế nhưng là anh lại nói, bây giờ còn chưa phải thời cơ......Cánh môi nhấp thành độ cong quật cường, đóng hai mắt lại, Lạc Khuynh Thành nhịn lại nhẫn, cố gắng ở trong lòng thuyết phục mình trước, nếu không tạm thời liền theo anh đi, để cho anh làm xong chuyện của chính anh trước, thế nhưng là thật sự Tmd vô nghĩa! Cô cũng mất đi đứa bé, kêu có còn nhẫn nại thế nào?!Là cô yêu anh, nhưng cô cũng sẽ không bởi vì yêu anh, liền có thể tùy ý để anh chà đạp, ngay cả ranh giới cuối cùng cũng không có!"Tôi chảy mất không phải một vũng máu, mà là sinh mệnh tươi sống, là một bộ phận thân thể của tôi, là con của tôi, anh vậy mà kêu tôi nhẫn nại?"Nâng tay lên, bỗng nhiên cô đẩy German ra, cổ họng khàn khàn hô lên một tiếng, Lạc Khuynh Thành từng bước từng bước lui về phía sau, hai con ngươi, không nháy lấy một cái nhìn chằm chằm German, ngấn nước bên trong đang lóe lên, sau khi chuyển vài vòng, cứ như vậy, ở trong tầm mắt của anh, trượt xuống...Là chói mắt như vậy, đau nhói trái tim của German thật sâu, ông trời, chỗ đó sao còn là nước mắt chứ? Căn bản chính là máu của cô! Vết thương đau đớn nhất ở chỗ sâu nhất trong nội tâm của cô lộ rõ!"Khuynh Thành.""Anh đừng gọi tôi! Anh đã không còn tư cách tiếp tục gọi tôi như vậy! Anh không xứng! Căn bản là anh không xứng!"Nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, đôi mắt đã hoàn toàn mơ hồ, thế nhưng là Lạc Khuynh Thành chưa từ bỏ ý định, vẫn gắt gao trừng mắt nhìn German như cũ, chỉ hận không thế dùng ánh mắt…... Giết chết anh ta!"Tôi không biết là đến cùng anh cần Lucy làm cái gì, thế nhưng là German, anh thật sự quá ích kỷ, chỉ vì mục đích không thể nói ra kia của anh, anh lại muốn tôi nuốt đau đớn khi mất đi đứa bé xuống? Anh vậy mà nhẫn tâm để bé lặng yên rời đi không một tiếng động? Rốt cuộc là cái loại mục đích nào, khiến cho anh ngay cả đứa bé cũng có thể không để ý? Bé cũng là con của anh mà! Tại sao anh có thể, tại sao có thể nhẫn tâm như vậy?!"Tuy nói Lucy là hung thủ, nhưng anh cái người làm cha này, làm sao lại không có lỗi? ! Anh đã biết rõ đến đó sẽ có nguy hiểm, vì sao lại muốn để cho cô đi? Anh đã muốn cô phải một mực ở dưới tầm mắt bảo vệ của anh, vì sao chính anh, lại rút lui chú ý và bảo vệ đối với cô trước? Cô tin tưởng anh như thế, giao toàn bộ đứa nhỏ và bản thân cho anh, thế nhưng là anh thì sao? Vì đạt được mục đích, vậy mà không tiếc để cô vào trong nguy hiểm!Hơn nữa lúc ấy, anh ở đấy a! Rõ ràng anh lợi hại như vậy, rõ ràng tốc độ của anh cực nhanh, hoàn toàn tới kịp bảo vệ cô, thế nhưng là anh không có tới cứu cô, ở dưới cái nhìn chăm chú bi thương khẩn cầu của cô như vậy, anh cũng vẫn không có tới cứu cô như cũ! Trong ngực, thậm chí còn ôm kẻ thù giết đứa nhỏ của bọn họ! Cái này kêu cô làm sao còn nhẫn nại được đây?!Ha ha, cô thật đúng là buồn cười!Vậy mà ngây thơ cho rằng, chỉ cần cô yêu anh, chỉ cần cô cố gắng, cho anh cơ hội, cô và anh rồi sẽ hạnh phúc, thế nhưng là đâu? Nhìn bây giờ cô xem, tin tưởng của cô, trả giá của cô, tất cả cô giao cho anh, đổi lấy đều là cái gì?"German, anh thật sự lãnh huyết đến khiến cho tôi cảm thấy đáng sợ. Lại có thể vì mục đích của mình, mà vứt bỏ cừu hận của đứa bé không đếm xỉa!"“Tôi chưa nói không báo thù!"Gân xanh bên trên trán đột nhiên nhảy dựng một cái, German thật vất vả mới duy trì lại trấn định, bị ngôn ngữ của Lạc Khuynh Thành, không có chút thương lượng nào đánh tan, tiếng nói u ám khàn khàn, anh gầm nhẹ lên tiếng: "Đó cũng là con của tôi, em cho rằng tôi sẽ không đau? Em cho rằng chỉ có em đang nhẫn nại sao?"Anh đau, không người nào có thể trải nghiệm, hơn nữa đứa bé, là thù hận Lucy thiếu anh, là cả một gia tộc của cô ta cũng không trả hết được! So với ai khác anh đều hận không thể lập tức khiến cô ta xuống Địa ngục, thế nhưng là anh phải nhẫn nại! Cô đau còn có thể hướng anh khóc lóc kể lể, còn có anh có thể hôn lấy an ủi, thế nhưng là anh thì sao? Anh đau, đi tìm ai phát tiết? A!!"Chỉ là anh hy vọng đợi cho tất cả thích hợp lại động thủ, không hơn.""Mà thôi?"Giật giật mồm mép giống như trào phúng, bỗng nhiên trong lúc này, Lạc Khuynh Thành nhẹ giọng bật cười, lướt nhẹ như mây, German nghe đến trái tim trực tiếp phát run!Cô......"German."Hít mũi một cái, nâng tay lau nước mắt đi, cổ họng nghẹn lại, trong mắt của Lạc Khuynh Thành, có nhiễm một chút dứt khoát......."Biết không, tôi yêu anh."=====Ngày edit full: 20/10/2020.Hồi hộp không, kích thích không, gay cấn không?Chương sau rồi biết nhé.Chương sau: Bẻ cánh bướm bay 051. Bé đã không còn, tôi còn ở đây.P/s: Các bạn nữ 20/10 vui vẻ nhé
Danh Sách Chương: