Đi tới bên ngoài, trời đã tối đen. Tiến vào cuối mùa thu, thời tiết chợt lạnh xuống. Mấy tiếng trước vẫn là trời âm u, bây giờ đã lả tả bay xuống ít tuyết.
Dư Bảo Nguyên trong ngực giống như mèo hoang một chút cũng không an phận, Cố Phong dứt khoát vác cậu lên.
"Đừng lộn xộn, tôi dẫn cậu về nhà." Cố Phong lạnh lẽo mà gầm nhẹ một tiếng.
Dư Bảo Nguyên say đến rối tinh rối mù, tựa đầu vào trên vai Cố Phong, phun mùi rượu, "Ông đây, ông đây không có nhà......"
Tim Cố Phong bỗng nhiên giống như là lỡ một nhịp.
Hồi lâu, ngữ khí hắn nhu hòa chút, "Sẽ có."
Dư Bảo Nguyên ở giữa cổ hắn cọ cọ, giống như làm nũng, "Tôi muốn nghe anh kể truyện......"
Cố Phong cõng cậu, ở trên con đường này từ từ đi. Xe dừng ở một chỗ khá xa, hắn phải cõng Dư Bảo Nguyên đi một lúc lâu, "Không kể."
"Kể! Tôi muốn nghe, anh kể cho tôi!"
Cố Phong chịu đựng người này, lông mày nhíu lại, "Con mẹ nó sao cậu phiền như vậy! Cậu muốn nghe truyện gì?"
"Tôi muốn nghe anh kể truyện《Kim Bình Mai》."
Cố Phong suýt nữa ôm Dư Bảo Nguyên ném xuống đất.
Đây là giỡn hắn hả?
Hắn bình phục tâm tình, ngữ khí vẫn như cũ lạnh lùng tới đáng sợ, "Câm miệng, lập tức trở về."
Dư Bảo Nguyên mơ mơ màng màng mà cạy khuôn mặt anh tuấn của Cố Phong qua, "Anh dựa vào cái gì kêu tôi câm miệng? Anh là ai?"
Được nhá, hiện tại ngay cả hắn cũng không nhận ra.
Con ma men đáng chết, thật đáng ghét.
Cố Phong lạnh lùng, không có trả lời Dư Bảo Nguyên.
Dư Bảo Nguyên nhưng giống như phân cao thấp với Cố Phong, cố gắng mở to mắt nhìn chằm chằm Cố Phong, sau đó cười như tên trộm, "Êu, mày kiếm mắt tinh này lớn lên rất dễ nhìn nhé, tới chỗ tôi làm kỹ nữ đi? Tôi bảo...... bảo đảm để anh trở thành gái bán xuân bán chạy nhất trên đường!"
Sắc mặt Cố Phong chợt đen giống như than đá.
Dư Bảo Nguyên vẫn không biết sống chết, "Ái dà, tôi kỳ thực biết anh là ai. Anh chính là đại...... đại ngốc, tra nam chết tiệt, móng heo thối, con rùa già kia, Cố Phong!"
Cố Phong nắm nắm đấm, tận lực khắc chế kích động mình hành hung cậu một trận.
"Mọi người giơ gậy phát sáng lên, hô với tôi - Cố Phong là vương bát!" Dư Bảo Nguyên đã say đến bắt đầu ngôn ngữ điên loạn, "Cố Phong là vương bát! Cố Phong là vương bát! Người bạn bên trái, âm thanh các bạn ở đâu? Khán giả bên phải, nói cho tôi biết Cố Phong có phải vương bát hay không?"
Cố Phong tức đến ngứa răng, trong lòng tính toán hôm nào tính sổ với vật này.
Cuối cùng tới chỗ đỗ xe, hắn đặt Dư Bảo Nguyên xuống, mặt lạnh, mở cửa xe muốn nhét cậu vào ghế sau.
Dư Bảo Nguyên liều mạng mà vùng vẫy, giống như trốn khỏi dã thú truy đuổi đứng cách xe xa xa, "Tôi không muốn ngồi xe."
"Ngồi vào trong xe, tôi đưa cậu về."
Dư Bảo Nguyên ngồi liệt trên mặt đất, giống như trẻ con ăn vạ, "Ông đây không muốn ngồi xe! Tôi muốn đi bộ, tôi muốn tản bộ!"
Cố Phong cọ sát răng, hận không thể nuốt cậu ăn vào bụng.
Tối muộn, còn là trời đổ tuyết, tản cái bộ chó má gì!
Dư Bảo Nguyên say hồ đồ mới mặc kệ mấy cái này, "Tôi muốn tản bộ, người ta muốn tản bộ."
Cố Phong nhìn dáng vẻ này của Dư Bảo Nguyên, hồi lâu, dùng sức đóng rầm cửa xe lại, khí thế hùng hổ, "Cậu làm bậy cái gì!"
Dư Bảo Nguyên ngồi dưới đất, hai mắt mắt say lờ đờ lấp lánh mà chiếu ánh sáng đèn đường, "Nhưng tôi thật sự rất muốn tản bộ......"
Cố Phong hít sâu một hơi, hồi lâu, giống như nhận mệnh ngồi xổm nửa người xuống, "Tôi con mẹ nó thật là kiếp trước tạo đại nghiệt. Nằm lên lưng tôi, dẫn cậu đi tản bộ! Thứ xui xẻo."
Dư Bảo Nguyên lập tức nhào vào trên người Cố Phong, hài lòng ôm cổ hắn, ngửi mùi hương nam dễ ngửi trên người hắn.
Trên đường tích một lớp tuyết mỏng, vì vậy mỗi một bước của Cố Phong đều đi tới cẩn thận. Dư Bảo Nguyên trên lưng không làm ầm ĩ kịch liệt vậy nữa, trở nên an tĩnh rất nhiều.
Hồi lâu, hắn chỉ nghe thấy Dư Bảo Nguyên mơ mơ màng màng nói cái gì, hắn mở miệng hỏi: "Cậu lại nói cái gì?"
Dư Bảo Nguyên lẩm bẩm, "Anh hôm nay rất hung với tôi."
Cố Phong hừ lạnh một tiếng, không nói một từ.
"Anh hung như vậy, một chút cũng không có tình người," Dư Bảo Nguyên xiêu vẹo ngẩng đầu, "Sinh nhật của tôi, anh khẳng định cũng không biết."
Ban đêm rất an tĩnh, có tuyết rơi, trên đường một chiếc xe cũng không có. Dưới bầu trời đêm rộng lớn, dường như cũng chỉ còn lại hai người, trong hoa tuyết bay khắp nơi từ từ đi bộ.
"Ông bà và mẹ đi rồi, hóa ra trên thế giới này cũng không có ai nhớ sinh nhật tôi nữa......"
Bước chân Cố Phong không khỏi ngừng một chút.
Sinh nhật của Dư Bảo Nguyên?
Trong ký ức 5 năm, về sinh nhật của Dư Bảo Nguyên, một chút ấn tượng cũng không có.
Cũng đúng, hắn ngay cả sinh nhật của Dư Bảo Nguyên là ngày nào cũng không biết, càng đừng nhắc tới trải qua sinh nhật với cậu.
Sinh nhật của Trần Lập Ninh, hắn sẽ kéo một bang anh em, từ nửa tháng trước sinh nhật đã bắt đầu chuẩn bị, tới lúc đó ngồi lên máy bay nước láng giềng, vượt qua Thái Bình Dương đưa quà và bánh ngọt cho y, cho Trần Lập Ninh một party náo nhiệt nhất vui vẻ nhất thỏa mãn nhất.
Mà sinh nhật của Dư Bảo Nguyên?
Năm năm có từng nhớ tới sinh nhật của cậu ấy hay không?
Cậu có phải sẽ một mình làm ổ ở góc nhỏ ánh đèn mờ mờ, ôm con mèo nhỏ lang thang cô độc giống cậu, mang theo chờ đợi hèn mọn và mất mát, tự mình đối diện không khí an tĩnh nói một tiếng sinh nhật vui vẻ?
Hắn ngủ với Dư Bảo Nguyên năm năm, Dư Bảo Nguyên đào tim móc phổi đối tốt với hắn cả 5 năm.
Hắn vậy mà...... Ngay cả một câu sinh nhật vui vẻ cũng không nói với cậu.
Nghĩ như vậy, hắn vậy mà nơi nào đó trong lòng khẽ đau nhói. Hắn thở dài, "Nói cho tôi biết sinh nhật của cậu là lúc nào, năm nay tôi tổ chức cho cậu, được chứ?"
Dư Bảo Nguyên vẫn cứ tự lẩm bẩm, "Tôi cũng muốn có người nói sinh nhật vui vẻ với tôi...... Ông đây cũng rất muốn ăn bánh sinh nhật ngọt ngào. Các người mua cho Trần Lập Ninh bánh ngọt 3000 đồng, có thể mua cho tôi một cái hay không? Tôi không tham lam, tôi chỉ muốn cái 30 đồng là đủ rồi......"
Cổ họng Cố Phong nhất thời giống như bị nghẹn lại, lời gì cũng không nói ra được.
Dư Bảo Nguyên say, cởi ra tất cả gai góc.
Còn dư lại, là nội tâm mềm mại nhất, dịu dàng nhất, hèn mọn nhất.
5 năm, hắn chưa từng nghe thấy Dư Bảo Nguyên làm nũng oán trách với hắn, hắn luôn cho rằng Dư Bảo Nguyên không cần bất kỳ quan tâm nào. Nhưng, có lẽ ở mỗi sinh nhật bị vắng vẻ, lúc Dư Bảo Nguyên nhìn thấy Trần Lập Ninh được hoa tươi và chúc phúc vây quanh, mà cậu ngay cả bánh ngọt 30 đồng, một câu sinh nhật vui vẻ đơn giản cũng không có, ngay cả bề ngoài kiên cường hơn nữa, cậu có lẽ cũng ở chỗ không ai nhìn thấy, khổ sở tới hốc mắt phiếm hồng.
Ai cũng có tủi thân và chua xót, Dư Bảo Nguyên lại càng không ngoại lệ.
Dư Bảo Nguyên hai mắt say đến mơ hồ, âm thanh lẩm bẩm càng ngày càng nhẹ, "Trần Lập Ninh có nhiều quà như vậy, anh đối với cậu ta thật tốt. Nhưng...... Anh có thể nói với tôi một tiếng sinh nhật vui vẻ hay không? Mỗi lần sinh nhật tôi đều chờ anh nói với tôi một câu sinh nhật vui vẻ, chỉ cần một câu là được. Nhưng tôi chờ đến 12h, anh cũng không chịu nói với tôi......"
Một giọt nước mắt rơi vào trên gương mặt Cố Phong.
"Tôi cũng đối với anh rất tốt, nhưng anh tại sao đối với Trần Lập Ninh hào phóng như vậy, đối với tôi hẹp hòi như vậy?" Đầu óc Dư Bảo Nguyên say hồ đồ, tuy nhiên vẫn như cũ có thể cảm giác được tủi thân đau đớn trong lòng, "Tôi không cha không mẹ không ai thương, nhưng anh cũng không thể liều mạng như vậy bắt nạt tôi có phải không......"
Cố Phong cõng cậu đi rất chậm rất chậm. Bông tuyết rơi vào trên tóc đen và trên tây trang của bọn họ.
Đèn đường lờ mờ, chiếu sáng bông tuyết bay bay đầy trời. Trong nháy mắt, thế giới này dường như ngay cả âm thanh cũng ngưng lại, chỉ còn tiếng xột xoạt của tuyết đọng trên cành cây, cùng với âm thanh chân giẫm trong tuyết.
Thế giới quá yên lặng.
Yên tới mức làm cho trong lòng người ê ẩm, phát đau.