Dư Bảo Nguyên ngước mắt vừa nhìn, là Bạch Hướng Thịnh.
Cậu cười nói: "Bác sĩ Bạch, khéo quá, ngồi bên này."
Bạch Hướng Thịnh ở bên cạnh cậu ngồi xuống, đầu tiên là xem xem cậu truyền dịch gì, lại hỏi thăm một phen tình huống của cậu, mới thở dài, "Đang yên đang lành xảy ra loại chuyện này, may mà cậu không có chuyện gì."
Dư Bảo Nguyên cách quần áo sờ sờ bụng mình, mơ hồ cảm thấy lại tròn, "Không sao rồi. Mấy tên lòng dạ xấu kia, tôi sẽ không bỏ qua cho bọn họ."
"Ừm," Bạch Hướng Thịnh gật gật đầu, "Trong lòng cậu hiểu rõ là được."
"Bác sĩ Bạch hôm nay sao lại ở đây?" Dư Bảo Nguyên hơi cười một tiếng, lộ ra hai cái răng nanh nhọn nhọn, đổi đề tài nói, "Anh không phải ở bệnh viện Trung Tâm sao? Sao lại mặc quần áo ở đây......"
"Còn không phải vị kia nhà cậu," Bạch Hướng Thịnh hừ một tiếng, xoay con ngươi, "Trận địa làm tới lớn như vậy, cơ hồ tề tựu tất cả bác sĩ trong tỉnh có hiểu biết về sinh sản nam giới, ở sản khoa có kinh nghiệm, hợp thành team chuyên gia đặc biệt phục vụ cậu, muốn để cậu thuận lợi sinh con. Không phải tôi nói, sinh Na Tra cũng không trận địa lớn như vậy."
Dư Bảo Nguyên ngẩn ra, sau đó hừ nhẹ tiếng, "Anh ta đó là vì tôi à? Anh ta chính là vì con, vì nòi giống của Cố gia anh ta thôi, kỳ thực không có liên quan gì tới tôi."
"Các cậu định làm thế nào?"
"Chả làm thế nào," Dư Bảo Nguyên cúi đầu, trong lòng lại rất rõ ràng, "Anh ta thích làm sao là chuyện của anh ta. Tôi sinh con, định ký thỏa thuận với anh ta, quy định quyền lợi và phân chia trách nhiệm đối với con của hai bên, sau đó tự mình sống chứ sao. Anh ta muốn tìm mẹ mới ba mới cho đứa nhỏ, chỉ cần bản thân nó nguyện ý là được."
Bạch Hướng Thịnh lập tức trầm mặc.
Hồi lâu, y mới mở miệng hỏi: "Đối với tương lai có kế hoạch gì không? Có cái gì tôi có thể giúp được hay không?"
Dư Bảo Nguyên lắc lắc đầu đang muốn cự tuyệt, đầu óc xoay chuyển, chợt nhớ tới chuyện, nhất thời ngồi dậy, "Anh đừng nói, thật sự có một chuyện!"
"Nói xem."
Đầu quỷ của Dư Bảo Nguyên động não mà từ trong tủ nhỏ lấy ra một xấp văn kiện, hai mắt sáng lên bắt đầu nói với Bạch Hướng Thịnh: "Khoảng thời gian này nghỉ ngơi ổn rồi ra viện, tôi cũng không định ở tập đoàn Cố thị làm việc, định ra ngoài làm riêng, anh xem, đây là một vài suy nghĩ của tôi."
Bạch Hướng Thịnh nhíu mày, đưa tay cầm lên một phần văn kiện, "Quán trà sữa?"
"Tiền tiết kiệm trong tay tôi hiện tại không tính là nhiều, sau này còn phải nuôi nhóc thối trong bụng," Dư Bảo Nguyên lật tài liệu trong tay, "Mở quán trà sữa, quy mô làm lớn chút, giá vốn và nguy hiểm đều ở trong phạm vi tiếp nhận của tôi. Làm ăn phải trước làm từ thấp lên, tôi muốn nếm thử chút."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Bạch Hướng Thịnh liếc sơ những tài liệu này một cái, nhìn ra được, Dư Bảo Nguyên làm cực kỳ tỉ mỉ. Bao gồm đoạn đường nào lưu lương người hàng ngày bao nhiêu, trang trí và chủ đề gì có khả năng điều động ham muốn mua sắm của khách hàng nhất, có khác gì với quán trà sữa thông thường các loại vấn đề đều suy tính đến, không hổ là đại trợ lý từng lăn lộn ở tập đoàn Cố thị.
Y gật gật đầu, ngược lại lại nhíu mày, "Cậu có thể hoạt động thích hợp, nhưng tôi nói với cậu, chú ý nghỉ ngơi, không thể quá mệt nhọc. Thân thể quan trọng hay là kiếm tiền quan trọng?"
"Đương nhiên là kiếm......"
Một đôi mắt dao găm sắc nhọn của Bạch Hướng Thịnh đâm tới.
Dư Bảo Nguyên cúi cái đầu cao quý xuống, "Thân thể quan trọng."
"Cái này mới giống lời," Bạch Hướng Thịnh hài lòng khẽ gật đầu, "Muốn tôi giúp cậu làm gì?"
"Giúp tôi thuê nhân viên," Ngữ khí Dư Bảo Nguyên sôi nổi, "Tôi muốn ở mấy đoạn đường này làm câu hỏi điều tra, xem xem hướng đi thị trường và sở thích của khách hàng."
"Cái này không thành vấn đề." Bạch Hướng Thịnh gật đầu.
Cửa phòng bệnh bỗng nhiên lại bị đẩy ra, một tháo hán tử cường tráng, một thân chính trang, bước lớn mà vào, thấy Bạch Hướng Thịnh, mới nặng nề thở ra một hơi, "Thịnh Thịnh, hóa ra em ở dây, em dọa chết anh rồi."
Bạch Hướng Thịnh liếc gã một cái, "Anh sợ cái gì?"
Mạnh Mãng Long ở bên cạnh y ngồi xuống, trước tiên nắm lấy tay khớp xương rõ ràng của y, đặt ở bên môi hôn hôn, "Khoảng thời gian này không được rời khỏi anh. Em rời đi 1 phút, anh cũng sợ."
Dư Bảo Nguyên trợn tròn mắt nhìn hai người bọn họ.
Mạnh Mãng Long và Bạch Hướng Thịnh đây là...... Hòa hảo rồi? Giải quyết vấn đề rồi?
Bạch Hướng Thịnh giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Dư Bảo Nguyên, hắng hắng giọng, "Người đàn ông của tôi, Mạnh Mãng Long."
"Quen, quen," Dư Bảo Nguyên hơi gật gật đầu, "Hai người các anh đây là quyết định ở chung một chỗ?"
"Ừm," Khuôn mặt trắng nõn của Bạch Hướng Thịnh có chút ửng đỏ, "Anh ta mặt dày nịnh bợ ăn vạ tôi, tôi không có cách nào, chỉ có thể nhận anh ta."
Mạnh Mãng Long một chút cũng không tức giận, ngược lại càng thêm vui vẻ, lén lén lút lút đặt tay tặc tới trên đùi Bạch Hướng Thịnh sờ sờ, "Phải, đều là anh mặt dày. Vợ à, em chịu cần anh là được, chuyện cưng chiều em cứ giao cho anh."
Bạch Hướng Thịnh lườm hắn một cái, quay đầu lại, "Anh ấy gần đây đang thu quyền, đợi tới lúc những chuyện này làm xong, là có thể đá mấy người không an phận kia đi. Đến lúc địa vị bên này vững chắc, chuyện Mạnh gia và chuyện đính hôn dễ làm."
Dư Bảo Nguyên gật gật đầu.
Khó trách vừa nãy thấy Mạnh Mãng Long khẩn trương như thế, hóa ra là ở thời khắc mấu chốt đoạt quyền và đánh đổ đối thủ. Loại thời điểm này, sợ nhất ép đối phương thành thứ liều mạng, tới lúc xảy ra chuyện gì ai cũng không dám đảm bảo, không trách được Mạnh Mãng Long phải thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm Bạch Hướng Thịnh.
Mạnh Mãng Long cẩn thận sờ sờ tai Bạch Hướng Thịnh, "Chuyện của anh nhất định sẽ làm xong, em nhất định phải là người của anh. Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì, bảo bối."
"Xéo," Bạch Hướng Thịnh giả vờ giận, "Ban ngày đừng ở chỗ này không thẹn không xấu hổ."
Mạnh Mãng Long giống như một con mãnh thú bị thuần phục, ngoan ngoãn gật gật đầu, "Nhìn thấy em là anh yên tâm rồi, vậy ông xã ra ngoài chờ em."