***** Chiếc slogan huyền thoại đã quay trở lại với những chương truyện trong nhà tui =))))))))
Dư Bảo Nguyên chỉ món ăn trên bàn, sau đó vỗ tay: "Được rồi, hôm nay mấy món này thôi, đủ để sống."
Dứt lời, cậu lấy tạp dề trên người xuống, Cố Phong chân chó mà đưa khăn giấy cho cậu lau mồ hôi, lại bưng món ăn cho cậu, còn rót đồ uống.
Dư Bảo Nguyên thoải mái hưởng thụ phục vụ của Cố Phong, ngồi xuống, thở dài một hơi.
"Ăn đi." Dư Bảo Nguyên nói, gắp cho mình một ít thịt hầm.
Thịt hầm vừa vào miệng, mùi thơm của thịt đã tràn đầy khoang miệng. Chút cay phối với dai sật sật sướng miệng, Dư Bảo Nguyên hài lòng gật gật đầu, tay nghề của mình vẫn chưa thụt lùi.
Cố Phong thì ăn đến vui vẻ.
Hắn đã lâu không hưởng thụ một bàn đầy món Dư Bảo Nguyên nấu, hôm nay cuối cùng cũng ăn được, hận không thể cầm máy khuếch trương áp lực nước khuếch trương dạ dày mình lớn gấp 3-4 lần, nhét toàn bộ đồ ăn vào trong miệng.
Ngon vcl luôn!
Cố Phong một bên tự ăn, một bên cũng không quên Dư Bảo Nguyên.
Trên bàn có tôm om dầu, hắn vẫn nhớ gắp tôm vào bát mình, bóc từng con một, chấm tương rồi thả vào bát Dư Bảo Nguyên.
Dư Bảo Nguyên gắp tôm đã chấm tương lên, bĩu môi: "Sao anh cứ bóc tôm cho em thế, em tự làm là được."
Cố Phong ngẩng đầu từ trong bát cơm, cười nói: "Anh là chồng em, anh thích chăm sóc em."
Một bữa cơm ăn đến là có tư có vị.
(Đứa nào re-up là chó)
Chú Hà ngồi trên sofa bên kia, trong tay ôm Cố Gia Duệ.
Lúc này, Cố Gia Duệ đang mở to đôi mắt ngập nước, nhìn hai ông ba ruột của mình bên bàn cơm ăn ngấu nghiến, mà mình...... đồ ăn ngon và náo nhiệt đều là của bọn họ, Cố Gia Duệ nhóc chẳng có gì cả.
Chú Hà nhéo khuôn mặt nhỏ bé của Cố Gia Duệ: "Tiểu thiếu gia ghen tị sao? Thèm sao?"
Cố Gia Duệ u oa không chút ý nghĩa.
Chú Hà cười khà khà nói: "Con còn bé quá, vẫn chưa ăn mấy thứ đó được. Đến khi con lớn, ông Hà mua cho con thật nhiều thật nhiều đồ ăn vặt, ba con cũng sẽ nấu cho con đồ ngon đầy bàn, được không?"
Cố Gia Duệ được chú Hà ôm trong ngực, bỗng nhiên vươn tay, túm chòm râu của chú Hà.
Chú Hà nhìn Cố tiểu thiếu gia nghịch ngợm túm râu mình, không biết làm sao, trong lòng có loại vui vẻ làm ông nội.
Tiểu thiếu gia thật là đáng yêu.
Trái tim già cỗi bình tĩnh không gợn sóng của ông, đã mềm thành một mảnh.
Ăn cơm xong, Dư Bảo Nguyên đi đút sữa cho Cố Gia Duệ, chỉ thị Cố Phong đi hoàn thành nhiệm vụ rửa bát đũa lần đầu tiên trong đời.
Cố Phong đảm bảo nhất định hoàn thành nhiệm vụ, Dư Bảo Nguyên gật gật đầu yên tâm đi đút cho con trai, đến lúc đút cho con xong đi ra ngoài, chỉ thấy Cố Phong đầy mặt ảo não và sa sút đi ra khỏi phòng bếp, dè dặt nói với Dư Bảo Nguyên, hắn cảm thấy mấy bộ đồ ăn trong bếp nhà mình không tốt, hắn đã đập hết toàn bộ thay loạt mới.
Dư Bảo Nguyên cũng không ngoài ý muốn về kết cục này.
Cố Phong làm việc nhà, vẫn phải điều giáo.
Muộn chút, Dư Bảo Nguyên đặt Cố Gia Duệ vào giường sơ sinh, vừa dỗ vừa hát, xem như dỗ ngủ tên nhóc tràn đầy tinh lực này.
Cậu quay đầu, Cố Phong đã tắm xong, nằm trên giường đọc sách. Đèn đầu giường vàng mờ hơi phát sáng, chiếu vào vóc người gợi cảm bán để trần của Cố Phong, Dư Bảo Nguyên nhìn cơ ngực lộ ra khỏi chăn của Cố Phong, cau mày.
Cố Phong đặt sách xuống: "Bảo bối?"
Dư Bảo Nguyên từ trong tủ lấy ra quần áo của mình: "Em đi tắm."
Cố Phong gật gật đầu, mắt đuổi theo Dư Bảo Nguyên tiến vào phòng tắm.
Đến lúc Dư Bảo Nguyên từ phòng tắm đi ra, đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn một chiếc đèn đầu giường vẫn sáng.
Dư Bảo Nguyên cởi áo tắm trên người, vén chăn nằm lên giường.
Nhưng mà, cậu vừa nằm lên giường, một thân thể nóng như lửa đã từ bên cạnh duỗi hai tay tà ác, ôm lấy người vào lòng, hai người đều không mặc quần áo, thịt kề sát thịt, hừng hực không thể nói.
"Làm gì?" Dư Bảo Nguyên cáu gắt hỏi một câu.
Cố Phong hài lòng ngửi mùi dễ chịu trên người Dư Bảo Nguyên vừa mới tắm xong, cắn cắn lỗ tai cậu: "Em nói xem?"
"Em biết sao được," Dư Bảo Nguyên thử giãy hai cái, "Buông mau ra, nóng chết mất."
"Phía sau còn nóng hơn đây này!" Giọng Cố Phong rõ ràng không có ý tốt.
Dư Bảo Nguyên ở trong chăn đánh cơ ngực hắn một cái: "Anh làm gì thế?"
Cố Phong kề sát Dư Bảo Nguyên hơn, đôi mắt kia phát sáng, giống như một con cún lớn ngửi thấy mùi xương, vui vẻ vẫy vẫy đuôi: "Anh muốn làm."
Hơi thở Dư Bảo Nguyên nghẹn lại.
Cố Phong thấy cậu không phản kháng, ghé càng gần hơn, hôn từng tấc trên người.
Đến khi Dư Bảo Nguyên bị hôn đến choáng váng, cậu chợt phát hiện, chiếc quần cuối cùng trên người mình cũng đã bị tên kia lột xuống.
Lúc này, tay tên kia đang vô cùng càn rỡ......
"Dầu, và bao......" Dư Bảo Nguyên thở hổn hển, coi như đồng ý nhu cầu tình dục của Cố Phong.
Cố Phong nhanh nhẹn duỗi tay kéo tủ bên cạnh ra, từ bên trong lấy ra một chai dầu bôi trơn: "Dầu bôi trơn, ở đây."
Dứt lời, hắn lại duỗi tay vào trong tủ.
Sờ sờ, hình như......
Chân mày Cố Phong cau lại, cảm thấy hơi ngưng trọng.
Mắt Dư Bảo Nguyên khôi phục chút rõ ràng: "Bao đâu?"
Cố Phong trực tiếp xuống giường, kéo hết mấy tủ ra.
Toàn bộ đều không có bao.
Đmmmm, Cố Phong tức đến cắn răng.
Đã mấy tháng không làm cũng không dùng đến bao, lúc không cần mấy cái bao này cứ múa lượn trước mặt như bướm, giây phút chân chính ra trận, vậy mà tìm khắp không có cái nào!
Bị quẳng hết rồi.
Dư Bảo Nguyên ở trên giường dùng tay chống đầu, ranh mãnh cười nói: "Không có bao? Không có bao em không......"
Cố Phong nện mình trở lại giường, ôm lấy Dư Bảo Nguyên: "Nhưng anh đã...... em sờ thử."
Dư Bảo Nguyên sờ sờ, sợ đến mức trực tiếp rút tay lại.
Trong đôi mắt Cố Phong có chút cầu khẩn: "Bảo bối......"
Dư Bảo Nguyên nhìn bộ dạng người này nghẹn đến hai mắt đỏ ngầu, rốt cục thở dài: "Em dùng tay giúp anh nhé."
Cố Phong bĩu môi, bỗng nhiên tiến tới bên tai Dư Bảo Nguyên: "...... Dùng miệng được không?"