Xe chạy vững vàng.
Dư Bảo Nguyên tùy ý móc trong túi ra một hộp kẹo nhỏ, lấy ra mấy viên bỏ vào bên miệng Cố Phong: "Há mồm."
Mắt Cố Phong nhìn đường phía trước, đầu hơi xoay, ngậm ngón tay Dư Bảo Nguyên.
Mấy viên kẹo kia, cũng tiện thể ăn vào.
Rất ngọt.
Dư Bảo Nguyên ghét bỏ rút ngón tay ra: "Anh cầm tinh chó à?"
"Anh không cầm tinh chó," Cố Phong cười khẽ, "Anh cầm tinh em."
"** mẹ," Dư Bảo Nguyên bị lời tâm tình xấu hổ này khiến toàn thân sợ hãi, hung tợn nói, "Em cmn chỉ đi ra ngoài 3 ngày, anh ở nhà đã xem thứ gì? Đừng nói mấy câu tâm tình buồn nôn kiểu này nữa!"
Khóe môi Cố Phong hơi câu lên.
Trong miệng Dư Bảo Nguyên ngậm kẹo, đầu óc xoay chuyển, chợt nhớ tới một chuyện.
"À, em nhớ 3 hôm trước lúc hai bọn mình video, em thấy anh hút thuốc lá đúng không?" Dư Bảo Nguyên hỏi.
Cố Phong do dự một chút, gật gật đầu.
"Thuốc chỗ nào?" Dư Bảo Nguyên híp mắt, trong con ngươi lạnh lẽo.
Đôi môi Cố Phong giật giật, cuối cùng vẫn phải thở dài: "Lưu tổng tặng."
"Được lắm, gan anh giờ to lắm rồi," Dư Bảo Nguyên cười đến vô cùng nguy hiểm, "Nhận được thuốc cũng không biết hồi báo với em, tự lén lút giấu vào ngăn kéo, sau đó nhân lúc em không ở đây mang ra hút?"
Cố Phong đánh tay lái, không dám nói chuyện.
Vợ đang nổi nóng.
Hắn phải im lặng, sau đó tìm cơ hội xin lỗi.
Tám năm rồi, hắn vẫn luôn làm như vậy, lần nào cũng đúng.
Dư Bảo Nguyên đặt hộp kẹo nhỏ xuống: "Tự anh thành thật thừa nhận, mấy lần?"
Cố Phong im lặng một lát, rốt cục mở miệng nói: "Hai lần...... cục cưng, anh cũng không phải nghiện thuốc lá, hôm đó chỉ là phiền lòng cho nên vô thức......"
"Nộp hết lên đây," Dư Bảo Nguyên xí một tiếng, "Đây là lần đầu anh mắc, lần sau lại bị em tóm được, không bỏ qua cho anh dễ dàng vậy đâu."
Cố Phong gật đầu mạnh.
"Rõ thật là," Dư Bảo Nguyên liếc hắn một cái, "Em không cho anh hút thuốc là hại anh? Thuốc lá có thể giúp anh kéo dài tuổi thọ? Anh coi ni-cô-tin là bột trà sữa à, rót một hơi vào phổi. Hút, hút, hút, anh thiếu hút phải không?"
Cố Phong im lặng lúc lâu, rốt cục nói: "Anh sai rồi, anh không nên giấu em hút thuốc."
"Anh suy nghĩ cẩn thật cho em." Khí thế Dư Bảo Nguyên vẫn sắc bén.
Chuyện Cố Phong giấu cậu hút thuốc khiến cậu rất chú ý.
Thật ra nói cho cùng, cũng chính là lo lắng thân thể Cố Phong mà thôi.
Cố Phong thấy cơn tức của vợ rốt cục qua, cũng thở phào, quay đầu có chút lấy lòng vợ: "Bôn ba cả đường mệt mỏi rồi đi, chỗ này có thảm lông của Duệ Duệ còn có gối xoa bóp của em, ngủ một giấc trước đã, nhé?"
Bị hắn nói như thế, Dư Bảo Nguyên quả thật cảm thấy mệt mỏi trong lòng.
Cậu gật gật đầu, ngáp một cái, đắp thảm lông màu xanh biển in nguyên bảo của Duệ Duệ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Lúc Dư Bảo Nguyên ý thức mơ mơ màng màng, cậu cũng không biết, Cố Phong lái xe, chuyển hướng.
Khi Dư Bảo Nguyên tỉnh lại, chỉ cảm thấy cổ mình nong nóng, giống như có động vật nào đó đang liếm láp.
Cậu cúi đầu nhìn, tên đàn ông Cố Phong đang vùi đầu ở cổ mình hôn.
"**," Dư Bảo Nguyên mắng một tiếng, "Anh đang làm gì thế?"
Cố Phong ngẩng đầu, hôn lên khóe môi Dư Bảo Nguyên một cái: "Hôn em."
"Anh bị bệnh không hả," Dư Bảo Nguyên trợn mắt trắng, không quá muốn để ý tới tên đàn ông đột nhiên động dục này, "Về đến nhà chưa?"
Cố Phong cười lắc lắc đầu.
Dư Bảo Nguyên phát giác nụ cười này của Cố Phong có chút không đúng, theo bản năng nhìn ngoài cửa xe.
Là vùng ngoại thành.
Khắp nơi đều là cỏ hoang, xa xa có căn lều rách biến mất sau đống cỏ khô. Ráng chiều đầy trời, chiếu nhân gian một mảnh vàng ấm, giống như cảnh trong mơ.
Dư Bảo Nguyên trợn tròn mắt: "Đây là chỗ nào?"
Cố Phong nhẹ nhàng khơi mày: "Chỗ làm em."
Dư Bảo Nguyên ngủ hôn mê, lập tức tỉnh táo nhìn thấy cảnh tượng này, vẫn không phản ứng kịp.
Cố Phong cầm lấy điện thoại, phát đoạn voice lẳng lơ Dư Bảo Nguyên gửi, một bên cười khẽ nói: "Đây là voice của quỷ lẳng lơ nào gửi? Huh?" Dư Bảo Nguyên nghe tiếng thở dốc của mình, chỉ cảm thấy cảm giác xấu hổ vô cùng, đứa tay cướp điện thoại của Cố Phong, tắt voice: "Đừng nghe nữa đừng nghe nữa." "Trêu anh thú vị không?" Cố Phong kề mặt qua, khí thế toàn thân bao phủ Dư Bảo Nguyên.
"Em đây không phải......" Dư Bảo Nguyên nghẹn lại, hồi lâu, "Em chính là tâm huyết dâng trào, mình...... mình về nhà đi, chỗ này hoang vu."
"Hoang vu không tốt sao?" Cố Phong liếm liếm vành tai Dư Bảo Nguyên, dùng giọng nam thành thục từ tính đến mức khiến người ta tan chảy kia thổi khí nóng nói, "Hoang vu mới tốt chứ, như vậy, em ngay cả kêu to hơn nữa, cũng không ai nghe thấy, không phải sao?"