Mặt Dư Bảo Nguyên xoạt cái đỏ lên, giống như một trái cà chua luộc, cậu kéo giọng nói: "Tôi...... tôi có thể làm chuyện như vậy sao? Anh không được nói lung tung!"
"Tôi lừa em gì chứ," Trong đôi mắt Cố Phong chứa ý cười, đưa tay chỉ chỉ cổ mình, "Tự em xem, lúc ấy em còn chủ động hôn cổ tôi. Bảo bối, dấu hôn này, chính là em làm ra đó."
Dư Bảo Nguyên trợn mắt nhìn dấu hôn đo đỏ trên cổ Cố Phong.
** mẹ.
Cậu tối qua là uống bất tỉnh sao?
Dấu hôn trên cổ Cố Phong, đỏ như bị chó hoang gặm, cậu tối qua làm loạn điên cuồng vậy ư?
Hầu kết Dư Bảo Nguyên chuyển động, đứng dậy: "Thế nào, em tủi thân như vậy, vẫn muốn tôi ở bên phải không?"
"Đương nhiên không phải," Cố Phong lập tức phản bác, "Em nguyện ý chủ động hôn tôi, tôi vui còn không kịp á."
Dư Bảo Nguyên hừ hừ một tiếng, xoay người, nhìn Cố Gia Duệ giữa giường sơ sinh.
Vật nhỏ đang ngủ bên trong, cánh mũi đập khẽ, đáng yêu cực kỳ.
Đây là con của mình và Cố Phong, Dư Bảo Nguyên thầm nghĩ trong lòng, mình và Cố Phong cũng ngày một gần hơn.
Cậu trước kia ra sức từ chối bất kỳ sự đến gần nào của Cố Phong, thế nhưng trong lúc vô tình, bị hắn mềm hóa từng chút một.
Bây giờ con cũng đã sinh cho hắn, ở cũng đã cùng một chỗ rồi, hôn môi kịch liệt nóng bỏng cũng đã nhận......
Chỉ thiếu lên giường.
Dư Bảo Nguyên vốn cho rằng mình có thể hành hạ Cố Phong một thời gian, nhưng cậu lại bi thương phát hiện, nội tâm đã có âm thanh nghiêng về phía Cố Phong, nói chuyện giúp Cố Phong.
Tiếp tục như vậy, qua không bao lâu, cậu có lẽ thật sự mềm lòng, phù chính cho Cố Phong......
Cậu lại cảm thấy căm giận bất bình. Mình lạnh nhạt với Cố Phong lâu như vậy, Cố Phong lúc này mới hối hận chưa được một năm, đã tha thứ cho hắn?
Luôn cảm thấy không cam lòng.
Mạch suy nghĩ của Dư Bảo Nguyên bị tiếng khóc của Cố Gia Duệ cắt đứt, cậu nhẹ nhàng ôm lấy nhãi con nhà mình, dỗ dành, bỗng nhiên quay đầu dùng ánh mắt dao găm khoét mạnh Cố Phong. Trong ánh mắt có chút vô tội của Cố Phong, cậu giơ chân lên, đạp hắn một cái.
Thằng cha này, thiếu trừng trị.
Đánh một trận hả giận cũng tốt, dù sao cơ bắp khỏe.
Đạp xong một cái, Dư Bảo Nguyên chỉ cảm thấy cả người thông suốt, thần thanh khí sảng ôm con trai, cao ngạo hất cằm lên, lầm bầm một câu: "Đồ khốn họ Cố."
Dứt lời, cậu khí phách hiên ngang đi ra khỏi phòng, định đi hưởng dụng một bữa sáng mỹ vị.
Cố Phong ở phía sau cậu, nhìn bóng lưng ưỡn thẳng của Dư Bảo Nguyên.
Cái đạp lúc nãy của Dư Bảo Nguyên, cảm giác đau đã tan, mặc dù trên đùi hắn hơi đau, còn bị mắng câu đồ khốn khó hiểu, nhưng trong lòng hắn lại ngọt như rót mật vậy!
Lúc này không phải ý Dư Bảo Nguyên ghét hắn.
Đây rõ ràng cực kỳ giống liếc mắt đưa tình giữa người yêu!
Cố Phong đứng tại chỗ, trong lòng ấm áp một hồi. Hắn siết chặt tay, trong lòng thầm quyết định, cố gắng mấy ngày, ngày kết thúc chuyến du lịch trên biển, hắn sẽ thổ lộ một lần, sớm tranh thủ chuyển chính.
Hắn vui vẻ cười một tiếng, bỗng nhiên lại cảm giác mình như vậy hơi ngu, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, từ bên cạnh cầm đồ chơi nhỏ của con trai qua, đuổi theo Dư Bảo Nguyên.
Những người khác đều sôi nổi, chỉ có phòng Lý Kha và Tưởng Hạo, vô cùng an tĩnh.
Hai bọn họ vẫn ngủ trên giường, chưa ai tỉnh cả.
Lúc này, trên giường bọn họ ngổn ngang, bên cạnh còn tản mát một ít quần áo, trong không khí tràn ngập mùi hormone giống đực, khiến người ta trong lúc nhất thời vẫn chưa hiểu ra nơi này rốt cuộc xảy ra cái gì.
Lý Kha là bị ánh sáng ngày càng mạnh ngoài cửa sổ chiếu tỉnh.
Hắn đứng dậy, chỉ cảm thấy cổ họng khô đến đau, vội vàng bưng nước đầu giường uống một hớp.
Hắn vừa động người, chỉ cảm thấy cả người đau đến co giật.
Nhất là...... chỗ nào đó......
Ký ức của Lý Kha dần tỉnh lại, hắn đột nhiên nghĩ tới vài việc đêm qua, cả người chấn động, suýt nữa ngã từ trên giường xuống.
Hắn từ trên giường đứng dậy, chịu đựng đau đớn giữa hai chân, đi đến sofa tìm điện thoại của mình, lại phát hiện, điện thoại đã đen màn hình tắt máy.
Hắn cau mày thuận tay mò sạc pin, cắm vào không đầy một lát, màn hình liền sáng lên.
Theo màn hình sáng lên, là một chuỗi dài cuộc gọi nhỡ.
Toàn là chị hắn gọi đến.
Lý Kha trợn tròn mắt nhìn một đống cuộc gọi nhỡ trên màn hình, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác cực kỳ bất ổn.