Mục lục
Ta Sinh Con Cho Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Vịt

****** Tui được nghỉ làm thêm 1 tuần nữa nên sẽ cố gắng edit thêm được nhiều nhiều chương =)))))

Trời hơi muộn, Cố Phong thu dọn xong đồ giúp Dư Bảo Nguyên, dẫn người vào phòng bệnh.

Trước mắt Dư Bảo Nguyên một mảnh mơ hồ, không nghịch điện thoại máy tính được, chán muốn chết, chỉ có thể nghe nhạc ngủ. Cố Phong ngồi bên giường Dư Bảo Nguyên, cầm máy tính của mình bắt đầu xử lý công vụ.

Hắn vừa gõ xong một hàng chữ, ngẩng đầu lên, Dư Bảo Nguyên đã ngồi dậy.

Cố Phong nhíu mày: "Sao thế? Không ngủ được?"

"Không phải." Dư Bảo Nguyên lắc lắc đầu, sắc mặt tựa hồ có chút lúng túng.

"Có phải đói bụng muốn ăn gì đó không?" Cố Phong ôm lấy người, nắm chặt tay cậu.

Dư Bảo Nguyên cảm nhận được nhiệt độ bàn tay Cố Phong, khó giải thích được có chút an tâm.

Cậu từng muốn triệt để rời khỏi Cố Phong, nhưng mấy ngày nay, Cố Phong càng gần như thời thời khắc khắc đều phải ở bên cạnh cậu. Trong bóng tối, đôi tay nắm chặt cậu không buông của Cố Phong, khiến cậu cảm thấy yên tâm.

Dư Bảo Nguyên ho nhẹ một tiếng: "Không phải muốn ăn, tôi...... muốn đi toilet."

Cố Phong gật gật đầu: "Vậy tôi dìu em đi."

Vừa nói, dắt tay Dư Bảo Nguyên, dẫn người đi về phía toilet.

Dẫn đến toilet cũng không phải vấn đề gì lớn, vẫn là ở sau khi Dư Bảo Nguyên mở khóa quần xì thế nào, mới không vãi ra bên ngoài.

Cố Phong đứng phía sau Dư Bảo Nguyên, hồi lâu, mới hơi do dự nói: "Tôi giúp em...... đỡ thứ kia?"

"Không cần," Dư Bảo Nguyên rất xấu hổ, "Tôi tự làm."

Cố Phong nghe được Dư Bảo Nguyên từ chối, cũng không cố chấp, chỉ đứng một bên. Đợi đến lúc Dư Bảo Nguyên thu thứ kia lại kéo khóa quần, hắn mới lại dắt người về phòng bệnh.

Trời đã dần tối, trong phòng bệnh bật đèn, nhưng trước mắt Dư Bảo Nguyên một mảnh đen thui, cơ hồ không nhìn rõ thứ gì.

Cậu duy nhất có thể cảm giác được, chính là hô hấp của Cố Phong ngồi bên cạnh, cùng với đôi tay ấm áp của hắn thỉnh thoảng vươn ra.

Cố Phong ngồi bên cạnh Dư Bảo Nguyên, xử lý xong công vụ, để hộ sĩ hỗ trợ thêm một cái giường, sau đó mình ngủ ở đây.

Dư Bảo Nguyên nghe được giọng nói của Cố Phong, vội vàng cự tuyệt nói: "Anh đừng ngủ ở đây, cứ phải hành hạ bản thân làm gì chứ. Cách vách có phòng nghỉ, anh đến đó ngủ, nếu không về nhà ngủ cũng được."

Cố Phong không nghe Dư Bảo Nguyên, chỉ gật gật đầu với hộ sĩ, sau khi trải giường xong mới nói với Dư Bảo Nguyên: "Đến lúc buổi tối tắt đèn, một mảnh đen kịt, em có sợ không?"

"Không sợ." Dư Bảo Nguyên quật cường nói.

Cố Phong nhẹ nhàng cười một tiếng: "Em không sợ, tôi sợ."

"Anh có gì phải sợ?"

"Tôi sợ em nửa đêm đột nhiên muốn đi toilet nhưng lại không nhìn thấy đường, tôi sợ em từ trên giường không cẩn thận ngã xuống, tôi sợ em va đập...... tôi còn sợ rất nhiều rất nhiều, cho nên để tôi an tâm, em để tôi ở lại phòng bệnh em, ở lại bên cạnh em, được không?"

Dư Bảo Nguyên ém ém góc chăn của mình: "Tùy anh."

Cố Phong nhìn Dư Bảo Nguyên chui trong chăn, chỉ lộ ra đầu và mắt. Hắn cười cười, chỉnh chăn giúp Dư Bảo Nguyên, sau đó trong lòng đập thình thịch, mang theo chút khẩn trương, ghé lên trước, nhẹ nhàng hôn lên tai Dư Bảo Nguyên một cái.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Dư Bảo Nguyên không đến Kim Mậu mua đồ được, Lộ Dương đi một mình.

Tự hắn lái một chiếc xe cũ của Lục Dương đến cửa Kim Mậu, đi thang máy đến tầng chót.

Tầng chót là thiên đường của xa xỉ phẩm, các loại quần áo, túi xách, châu báu, đồng hồ đeo tay quý báu, tầng tầng lớp lớp.

Lộ Dương trước đây, chỉ dám đi dạo ở chợ bán thức ăn ở tầng trệt của Kim Mậu, mà hắn bây giờ, vậy mà ở tầng chót ưỡn ngực nhỏ tự do mua!

Hắn vừa đi dạo từng cửa hàng, vừa gọi điện thoại cho Dư Bảo Nguyên, ở trong điện thoại hỏi ý kiến của cậu, cứ như vậy vừa gọi điện thoại liên lạc vừa đi dạo, vậy mà cũng đi dạo gần tiếng.

Đợi đến lúc chọn xong một món quà, trời bên ngoài đã tối hẳn.

Lộ Dương xách đồ trong tay, đi thang máy xuống tầng trệt.

Chờ đến tầng trệt, cửa thang máy vừa mở ra, hắn đang muốn đi, nhưng bên tai lại nghe thấy tiếng huyên náo.

"Mẹ nó chứ lũ chó, mày còn dám trộm đồ, hả!"

"Tiên sinh ngài đừng giận, có gì thì thương lượng, chúng ta......"

"Không có gì phải thương lượng, mẹ kiếp, tao hôm nay phải cho nhân viên của chúng mày chịu chút khổ!"

Xung quanh đã vây một vòng người, Lộ Dương vốn thích góp náo nhiệt, sửng sốt tại chỗ chút, liền đi tới chỗ đám người tụ tập, ngó đầu vào bên trong.

Không nhìn còn ổn, vừa nhìn liền giật mình.

Người trong đó, rõ ràng chính là Hùng Vũ Đan!

Nhưng mà......

Mắt Lộ Dương một tia nghi ngờ.

Hùng Vũ Đan vậy mà đồng phục tạp vụ của trung tâm thương mại?

Hắn làm gì?

Lúc này, Hùng Vũ Đan đang nghiến răng nắm nắm đấm đứng một bên, rất giống một con gấu vận sức chờ tấn công. Mà tên đàn ông làm ồn, đồ bó sát người, mặt mũi ngữ khí lớn lối, ngón tay chỉ thẳng mặt Hùng Vũ Đan.

Giữa hai người có một quản lý nam, đang nói đùa, định chuyện nhỏ hóa không.

"Đồ chó," Người đàn ông kia cười lạnh nhìn Hùng Vũ Đan một cái, "Còn dám trộm đồ đúng không? Hôm nay bố mày để mày mất mặt trước mặt mọi người!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK