“Em vẫn còn chưa đi sao?”
Vừa mới ngủ dậy đã đòi đuổi cô đi. Cô lật người, nằm hẳn lên trên người anh.
“Đây là giường của chồng em, em còn đi đâu được chứ? Anh không muốn ngủ cùng em sao?”
Lục Cảnh Thành bóp trán, anh thật không biết làm sao với thái độ này của cô.
Thấy anh vẫn không để ý đến mình, Trương Ngọc Quân tiếp tục mềm giọng dỗ dành anh.
“Em thật sự đã biết sai rồi. Em đã gả cho anh, giờ em chỉ muốn sống hòa thuận bên cạnh anh. Làm vợ của anh, sau này sẽ sinh con đẻ cái cho anh.”
“Anh không thể cho em được sao?”
Vừa nói cô vừa nhìn thẳng vào mắt anh.
“Không phải là em rất sợ tôi sao?” Lục Cảnh Thành gắng sức kiềm chế, đôi môi mỏng mím chặt, trên trán còn nổi gân xanh, hơi thở nặng nề, cơ ngực phập phồng mãnh liệt.
Âm thanh của anh như bị buộc chặt bằng sợi tơ mỏng, có thể bị đứt bất cứ lúc nào.
“Em đừng có trêu chọc tôi như vậy. Tôi là kẻ điên. Kẻ điên sẽ không biết kiềm chế lòng mình được đâu. Đến lúc đó em có hối hận cũng không kịp nữa.”
Cô mỉm cười, lời nói biến mất khi hai đôi môi chạm vào nhau.
“Em tuyệt đối sẽ không hối hận.”
Nụ hôn của cô vừa chạm xuống đã mau chóng thổi bùng lên một ngọn lửa, anh tham lam ngậm lấy môi lưỡi của cô. Nụ hôn này vừa điên cuồng vừa gấp gáp khiến cô không theo kịp, chỉ biết buông theo anh, mặc cho anh muốn làm gì cũng được.
Nụ hôn dài đến mức cô sắp không thở nổi thì Lục Cảnh Thành mới buông cô ra. Ngọc Quân thở hổn hển dựa vào vai anh.
Lục Cảnh Thành lật người lại, đè lên cơ thể mềm mại của cô. Anh vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, hơi thở hai người quấn quýt với nhau.
Tâm trí của cô bây giờ đã bị nụ hôn cao siêu vừa nãy làm cho hỗn loạn đầu óc.
Ánh mắt cô mơ màng nhìn người đàn ông đang đè lên trên người mình. Cô nũng nịu gọi anh.
“Ông xã…”
Anh khẽ rên lên một tiếng, cúi người xuống cởi áo của cô ra. Anh cảnh báo,
“Từ giờ phút này em có hối hận cũng đã muộn.”
Trương Ngọc Quân cắn nhẹ lên chóp mũi anh, cô nũng nịu.
“Dạ.”
Lục Cảnh Thành chỉ cảm thấy sống lưng mình tê dại, lòng nổi lên một ngọn lửa khó lòng dập tắt, hoàn toàn không thể khống chế được bản thân.
Anh hôn cô dồn dập, những nụ hôn trút xuống như mưa từ cái trán trơn bóng, đến cái mũi nhỏ xinh rồi vùi đầu vào cổ cô. Trương Ngọc Quân ôm lấy đầu anh, từ ngón tay luồn vào mái tóc đen của anh, cô rụt rè nói.
“Anh phải nhẹ nhàng một chút. Em sợ đau.”
Đáp lại cô là một cái cắn nhẹ lên xương quai xanh. Giờ phút này bất kể cô nói cái gì anh cũng cảm thấy cô đang quyến rũ mình.
Gió thổi rèm cửa lay động, trong phòng là một mảnh xuân sắc kiều diễm. Trên giường có hai thân thể đang dính sát khó rời.
Mọi thứ lần này đều suôn sẻ, trừ lúc đầu mọi thứ có hơi đau một chút, về sau đều trôi chảy.
Vài tiếng sau, Lục Cảnh Thành mới thả cô ra. Ngọc Quân xụi lơ mất hết sức lực dựa vào ngực anh. Chuyện này đúng thật khiến cô đau eo mỏi lưng, nhưng cũng hết sức thoải mái.
Cô nằm trong lòng anh, tay chân bắt đầu nghịch ngợm không yên, bắt đầu hết vẽ vòng tròn trên ngực anh rồi lại sợ nắn từng múi cơ bắp rắn chắc. Việc này khiến cô thích thú làm đi làm lại không biết chán.
Nhưng những thứ này lại khiến cho người nào đó nóng lên. Anh tóm bàn tay đang làm loạn, trầm giọng hỏi cô.
“Em còn muốn nữa?”
Ngọc Quân vội vàng rụt tay lại, cô lắc đầu đáng thương nhìn anh.
“Em mệt lắm rồi, không thể nữa đâu.”
Cô lắc lắc cánh tay mảnh khảnh trước mặt anh, ánh sáng lấp lánh tỏa ra từ những viên kim cương đính trên đó.
“Cảm ơn ông xã. Em thích lắm.”
“Không phải cảm ơn. Em là vợ anh, tất nhiên những gì tốt nhất sẽ là của em.”
Lục Cảnh Thành nói như đây là chuyện đương nhiên. Đúng vậy, với thân phận của anh, cô muốn gì mà chẳng được. Kiếp này cô nhất định sẽ trân trọng mọi thứ.