“Vào đi.”
“Ông nội, tụi con về hỏi thăm sức khỏe ông.” Ngọc Quân chào hỏi ông nội.
Ông nội Trương đang nằm trên cái ghế mây thư giãn thấy vợ chồng cô bước vào bèn ngồi dậy. Ông cụ chỉ chỉ cái ghế.
“Về rồi đấy à. Hai đứa ngồi xuống đi.”
Ông nội Trương năm nay đã gần tám mươi tuổi, là một người mang tư tưởng cổ hủ trọng nam khinh nữ nghiêm trọng. Trong đầu ông cụ luôn đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu, mọi người trong nhà đều phải tuân theo mệnh lệnh. Ông cụ cho họ tài nguyên để phát triển đồng thời cũng yêu cầu phải cống hiến cho nhà họ Trương.
Nếu ai dám phản kháng không tuân theo lời ông thì sẽ bị trừng trị thẳng tay. Không một ai là ngoại lệ.
Dưới mí mắt của ông, chỉ cần mang họ Trương thì đều phải hy sinh bản thân vì tương lai vững chắc của gia đình này.
Trương Ngọc Quỳnh là một ví dụ.
Hay sau này chính là Trương Ngọc Quân, tuy không được nhà họ Trương nuôi dưỡng từ nhỏ, nhưng đã mang dòng máu họ Trương thì bắt buộc phải thực hiện nghĩa vụ báo đáp gia tộc.
Ông cụ biết phải gả cháu gái ruột của mình đi cho một kẻ điên nhưng vẫn không chấp nhận, mặc kệ Trương Ngọc Quỳnh có quỳ xuống khóc lóc van xin.
Ông cụ biết nếu hủy hôn thì thứ nhà ông ta nhận được chắc chắn mất nhiều hơn được. Ngược lại, chỉ hi sinh một đứa cháu gái thôi mà, cũng không có gì to tát.
Trương Ngọc Quân được đón về, cha mẹ Trương muốn đổi người thực hiện hôn ước, ông cụ cũng không phản đối. Chỉ cần không thay đổi hôn ước, thì gả đứa cháu nào đi đối với ông cụ cũng như nhau.
Cháu gái chỉ là công cụ củng cố địa vị gia tộc, còn đứa cháu trai mà ông đích thân bồi dưỡng vẫn còn đang được gửi đi học ở bên nước ngoài. Chỉ cần chờ đến ngày xong xuôi là sẽ về tiếp quản sản nghiệp.
Trương Ngọc Quân cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình với người ông ruột thịt này.
Ông nội Trương chưa từng hại cô, cũng không bỏ đá xuống giếng lúc cô gặp nạn. Nhưng ông cụ trơ mắt nhìn cô bị cha mẹ ghét bỏ, lúc cô bị tạt axit hủy dung thì điều ông cụ quan tâm là liệu Lục Cảnh Thành có ghét bỏ rồi ly hôn với cô hay không.
Nếu cô bị Lục Cảnh Thành bỏ thì nhà họ Trương sẽ không bấu víu được vào tầng quan hệ này nữa.
Sau vài câu hỏi han qua loa, ông nội Trương bảo với Ngọc Quân.
“Ông nội chợt nhớ ra là hôm nay mình chưa cho đàn cá koi ăn. Ngọc Quân xuống dưới sân chỗ hồ nước cho cá ăn giúp ông.”
Ngọc Quân hiểu rằng ông nội đang muốn bảo cô đi ra ngoài, ông có chuyện cần bàn với Lục Cảnh Thành.
Chắc hẳn là chuyện kế hoạch hợp tác bất bình đẳng về việc đấu giá mảnh đất ở ngoại ô phía Tây thành phố sắp tới.
Sắp tới chính phủ đang có kế hoạch đền bù giải tỏa để mở một khu đô thị lớn ở gần đó, mảnh đất đó trở nên tăng giá chóng mặt. Nếu ai có được nó có thể tiến hành xây dựng trung tâm thương mại sầm uất, giá trị thu về sẽ là một con số khổng lồ.
Tập đoàn Lục thị không nghi ngờ gì mà để bỏ lỡ cơ hội này, cũng chỉ có nguồn tài chính hùng hậu như Lục thị mới có thể nuốt trọn được con cá béo bở này.
Ông cụ muốn dựa vào mối quan hệ thông gia mà bảo Lục Cảnh Thành nhường lại mảnh đất đó. Không chỉ vậy ông nội Trương còn muốn vay vốn của ngân hàng Lục thị với lãi suất thấp cực kỳ để có thể tiến hành xây dựng.
Không nghi ngờ gì cả, đây là một cuộc làm ăn lỗ vốn. Thế mà đời trước, Lục Cảnh Thành lại đồng ý. Lục Cảnh Thành trên thương trường sát phạt, trước nay đâu cần để ý đến mặt mũi của bất kỳ kẻ nào vậy mà lại nhường bước.
Nhà họ Trương cũng nhờ thế mà một bước lên mây.
Còn đời này, đừng hòng mà cái gia đình này có thể làm được. Toàn bộ nguồn lợi béo bở này phải thuộc hết về chồng cô.
Ngọc Quân gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh, cô cho anh một ánh mắt ẩn ý.
Lục Cảnh Thành gật đầu với cô.
Lúc này Ngọc Quân mới hài lòng đứng dậy nói với ông nội Trương.
“Vâng. Nhưng nếu cháu có cho chúng nó ăn no quá khiến nó chết thì ông không được mắng cháu đâu nhé.”
Ông nội Trương bật cười.
“Được. Không trách cháu.”
Chỉ làm mấy con cá thôi mà. Đoạt được mảnh đất vàng đó vào trong túi thì ông cần gì so đo với cháu gái mình vài con cá.
Có con rùa vàng Lục Cảnh Thành ở đây, mọi chuyện đều dễ dàng.
Ngọc Quân mỉm cười bước ra khỏi phòng. Đã vậy thì đừng trách cô. Ông nội không đau lòng vì cháu ruột vậy thì hãy đau lòng vì đàn cá koi này đi.
Cô không hề lo lắng cuộc đàm phán này Lục Cảnh Thành sẽ gặp bất lợi, với năng lực của anh nếu anh không ngầm đồng ý thì kẻ nào dám chiếm lợi.