Mẹ Lục bảo Ngọc Quân.
“Cô ăn một ít đi, tôi thấy cô là từ chiều đến giờ chưa kịp ăn uống gì đúng không?”
Ngọc Quân ngượng ngùng trả lời.
“Đúng ạ. Tại vì lần đầu tiên con tham gia buổi đấu giá, cũng coi như là chính thức ra mắt ở giới thượng lưu thủ đô nên con có hơi hồi hộp, muốn chuẩn bị kỹ càng một chút. Con thì sao cũng được nhưng cũng không thể làm xấu mặt mẹ được.”
Mẹ Lục gật đầu. Cô con dâu này của bà có vẻ đã thực sự thay đổi.
Lúc hai mẹ con đang ngồi nói chuyện thì người mở cuộc đấu giá này là bà Mai đi đến. Đi cùng bà ấy còn có một cô gái trẻ xinh đẹp.
“Trang này, tôi còn tưởng hôm nay cậu không chịu đến cơ đấy. Không ngờ cậu còn mang theo con dâu của mình đến cùng.”
Mẹ Lục mỉm cười.
“Phu nhân thủ tướng đã mở lời thì tôi tất nhiên phải nể mặt rồi.”
Bà Mai: “Thế sao lần trước cậu lại không chịu nể mặt.”
Mẹ Lục: “Vì thế lần này để đền bù tôi đã mang theo một người nữa đến cùng đây.”
Bà ấy tự nhiên ngồi xuống bên cạnh mẹ Lục, cô gái xinh đẹp kia cũng chào hỏi mẹ Lục và Ngọc Quân rồi ngồi xuống.
Ngọc Quân ngạc nhiên. Sao Đồng Bảo Trâm cũng có mặt ở đây? Cô chỉ biết là gia cảnh của cô ấy không tốt, thường xuyên phải đi làm thêm để trang trải sinh hoạt. Đồ dùng của cô ấy cũng toàn hàng bình dân.
Bây giờ nhìn từ đầu đến chân toàn là hàng hiệu, có chỗ nào không phải là thứ đắt tiền. Lại còn có quen biết với phu nhân thủ tướng.
Cô cứ có cảm giác Đồng Bảo Trâm hôm nay quá khác lạ.
Ngọc Quân thăm dò gọi thử một tiếng.
“Đồng Bảo Trâm?”
Cô gái kia nghe tiếng Ngọc Quân gọi thì hơi sửng sốt, cô ấy nghiêng đầu mỉm cười với cô.
“Xin chào. Tôi là Đồng Ngọc Trâm.”
Bảo Trâm, Ngọc Trâm. Là hai chị em sinh đôi sao?
Đồng Ngọc Trâm cười nhẹ rồi giải thích với cô.
“Chắc là cô quen với Bảo Trâm, chúng tôi là hai chị em sinh đôi. Tôi là chị, con bé ấy là em.”
Ngọc Quân: “Nhưng mà……”
Cô bỗng dừng lại, không biết nói tiếp ra sao. Chị gái thì phú quý đầy mình, em gái thì lại giản dị hết sức. Không lẽ nhà bạn ấy cũng có điều khó nói như nhà cô.
Như thể Đồng Ngọc Trâm hiểu nửa câu sau cô không nói.
“Cô đừng hiểu lầm. Gia đình nhà tôi vẫn ổn, chỉ là cha mẹ tôi không muốn con bé vào trong cái giới showbiz vàng thau lẫn lộn. Con bé ấy cứ nhất quyết không nghe nên bị cắt mất chi phí sinh hoạt.”
Ngọc Quân gật đầu. Ra là vậy. Bảo sao cô cứ thấy rằng Đồng Bảo Trâm có khí chất của tiểu thư nhà giàu.
Bà Mai ngồi bên cạnh nghe được câu chuyện của hai người thì nói thêm.
“Hóa ra cháu là bạn của con bé Bảo Trâm hả?”
Ngọc Quân: “Dạ, chúng cháu là bạn cùng chung phòng ký túc xá.”
Mẹ Lục giới thiệu hai người cho Ngọc Quân biết.
“Đây là bác Mai, là bạn của mẹ từ thời còn trẻ. Còn người ngồi bên cạnh là con dâu của bác ấy. Hôm đám cưới con cũng đã gặp qua bác ấy rồi. Còn nhớ không?”
Ngọc Quân nhanh nhẹn chào hỏi.
“Dạ, con nhớ. Con chào bác, chào chị Ngọc Trâm.”
Bà Mai cười, cô con dâu của bạn bà coi bộ cũng không tệ như trong mấy lời đồn đại ngoài kia.
Đồng Ngọc Trâm khen cô.
“Đúng là rất xinh đẹp.”
Ngọc Quân xua tay: “Nào có, ngược lại thì Bảo Trâm ở trường luôn được xem là hoa khôi, chị giống bạn ấy y hệt thì tất nhiên cũng xinh đẹp.”
Bà Mai cười ha ha. Con dâu của bà quả thật rất xinh đẹp.
“Được rồi, cả hai đứa đều đẹp. Ngọc Quân thấy buổi đấu giá thế nào, cháu có chọn được món gì không?”
Ngọc Quân: “Mọi thứ đều tốt ạ. Cháu cũng mua được một cái vòng tay trân châu, cháu thấy nó rất hợp với mẹ chồng. Còn có thêm một cái nghiên mực.”
Bà Mai nghe nói thế thì ngạc nhiên, bật cười.
“Trang à, con dâu chị đúng là có mắt nhìn đấy. Cái vòng tay đó là đồ bác quyên góp, nó cũng là thứ tốt đấy.”
Mắt mẹ Lục cũng nhuốm lên ý cười vui vẻ.
Ngọc Quân cũng cười theo.
“A, thật trùng hợp quá.”
Bà Mai: “Bác thấy cháu lần đầu đến những buổi tiệc như thế này, không cần phải căng thẳng. Từ nay về sau còn phải tiếp xúc nhiều hơn, cứ việc thả lỏng. Hay là để con dâu bác dẫn cháu đi xung quanh thăm quan một chút. Ở đây cũng đang có triển lãm tranh sơn dầu. Cháu đi thăm thử xem.”
Ngọc Quân nhìn thoáng qua mẹ Lục, thấy bà không tỏ thái độ gì thì cô cũng hào phóng đồng ý.
“Vậy thì làm phiền chị Ngọc Trâm rồi.”
Đồng Bảo Trâm đứng lên trước.
“Nào, phiền gì đâu. Chị cũng chưa đi xem thử, chúng ta cứ chậm rãi thăm quan.”
Ngọc Trâm quay lại nói với mẹ Lục.
“Vậy, con xin phép mẹ.”
Mẹ Lục: “Được, đi đi.”