“Ngọc Quân đấy à. Sao cha gọi cho con từ sáng đến giờ mà con không nghe máy thế.”
Ngọc Quân đáp,
“Đêm qua con khó ngủ nên nay dậy muộn.”
Cha Trương: “Con còn trẻ nhưng cũng nên để ý đến sức khỏe của mình.”
“Vâng.”
Ngọc Quân chỉ đáp qua loa, cũng không hề có ý định tiếp lời ông ta. Chắc chắn là có việc muốn cầu viện tới cô thì mới gấp gáp liên tục gọi điện thoại cho cô.
Muốn làm bộ làm tịch để cô mở lời trước, đừng có hòng.
Cha Trương lúng túng, ho nhẹ một tiếng.
“Hôm nay ông nội cảm thấy nhớ con, con không đi học thì trở về thăm ông một lúc đi.”
Ông nội Trương nhớ cô?
Ngọc Quân tưới nước xong đặt bình nước xuống bàn rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Hôm nay trời xanh mây trắng, đâu có bão mà lại nói là ông nội nhớ cô.
Cha Trương lo lắng dặn dò thêm.
“Con về một mình thôi, chồng con bận rộn công việc thì cũng không cần về thăm cùng con cũng được.”
Muốn cô về một mình, không muốn Lục Cảnh Thành đi theo, cô hiểu ngay là có chuyện gì.
Mỗi lần họ muốn ép buộc cô làm cái gì đó thì đều giả nhân giả nghĩa nói nhớ cô, bảo cô về nhà thăm người thân. Nếu cô từ chối không muốn làm thì lập tức dùng huyết thống tình thân ra đè đầu cô.
Lần đầu còn làm bộ làm tịch gọi về nhà rồi cầu xin, những lần sau thì chẳng thèm, gọi điện thoại trực tiếp sai bảo.
“Được. Con sẽ về.”
Dù sao thì hôm nay con sư tử nhà cô còn đang giận dỗi, cô cũng đang bực mình. Về nhà họ trút giận cũng được.
Hôm qua thông tin tập đoàn Lục thị đã thành công thâu tóm thêm một công ty xây dựng tầm trung, chuẩn bị khởi công làm khu đô thị mới trên mảnh đất vừa mới đấu thầu xong.
Tập đoàn Lục thị tài chính hùng hậu, chẳng cần phải mở thêm đấu thầu góp vốn từ nơi khác, cứ thế nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay. Mắt thấy lợi ích béo bở trước mắt cứ thế chạy mất, nhà họ Trương chắc hẳn không cam lòng.
Hôm nay gọi cô về, ắt hẳn là vì chuyện này. Muốn cô cầu xin Lục Cảnh Thành mở cửa sau cho nhà bọn họ.
Vậy thì cô cứ đi một chuyến, xem bọn họ có thể mặt dày đến đâu.
……
Ngọc Quân từ tốn một lúc lâu sau mới ngồi lên xe về nhà họ Lục. Lúc cô vào nhà đã nghe thấy giọng nói âm dương quái khí châm chọc cô.
“Nói là một lúc rồi về mà nhìn xem cũng đã cả tiếng mới đến nơi. Giờ là phu nhân Lục thị rồi nên xem ra bước chân ra đường cũng phải chuẩn bị thật lâu mới được.”
Ngọc Quân phớt lờ bà, coi như không nghe thấy gì.
Cô lên tiếng chào hỏi.
“Ông nội, cha mẹ, chị Quỳnh. Con mới về.”
Ông nội Trương ngước đôi mắt đã đục lên nhìn cô.
“Về rồi đấy à. Chồng con đâu, không đi theo sao?”
Ngọc Quân: “Anh ấy đang đi công tác nên không về cùng được.”
Trong điện thoại cố ý nhắc cô là về một mình, giờ lại vẫn còn phải hỏi dò hay sao.
Ngọc Quân ngồi xuống ghế đối diện ông nội. Cha mẹ và Trương Ngọc Quỳnh ngồi cùng nhau trên ghế dài.
Từ lúc Ngọc Quân ngồi xuống ghế cô cũng không nói thêm lời gì cả, chờ đợi xem bọn họ muốn làm gì đây.
Ông nội Trương liếc mắt nhìn cha Trương một cái. Cha Trương biết ý hắng giọng nói vòng vèo.
“Con mới kết hôn, đã về nhà cũ họ Lục bao giờ chưa?”
Ngọc Quân lắc đầu.
“Vẫn chưa về.”
Sau hôm đám cưới cô gặp qua cha mẹ Lục Cảnh Thành ngoài ra thì cũng chưa về nhà cũ bao giờ. Hơn nữa dựa vào thái độ lúc trước của cô đối với Lục Cảnh Thành, phỏng chừng họ cũng không quá ưa thích cô.
Chẳng qua là do hôn ước ràng buộc và việc Lục Cảnh Thành hết lòng bao che cho cô thì cũng đành xuôi theo.
Mẹ Trương xen vào, không hài lòng.
“Tuy rằng Lục Cảnh Thành yêu chiều con nhưng con cũng không thể không biết điều lấy lòng cha mẹ chồng. Nếu không thì khó lòng mà sống chung về lâu về dài.”
Tuy nói toàn bộ quyền lực đã được cha Lục chuyển giao hết cho Lục Cảnh Thành từ lâu, nhưng ông vẫn còn có tiếng nói và cổ phần trong tay. Lục gia cũng không phải chỉ là có một mình Lục Cảnh Thành, còn một đứa con thứ hai là Lục Cảnh Hi.
Cha Trương cũng gật đầu thuận theo.
“Mẹ con nói đúng lắm. Con vừa mới vào nhà họ Lục cần phải hiếu thuận với cha mẹ chồng….”
Vòng vo một hồi thì cuối cùng cha Trương cũng nói đến mục đích chính.
“Con gái gả đi cũng phải dựa vào nhà mẹ đẻ. Nhà họ Trương chúng ta có tốt thì mới có thể làm chỗ dựa chống đỡ cho con ở nhà chồng được.”
“Con nói xem có đúng không?”
Ngọc Quân cười nhẹ, cô cầm tách trà lên uống, cũng chẳng đáp lời mặc kệ cha mẹ Trương ngóng chờ.