Ngọc Quân giật mình vì động tác nhanh gọn của anh. Cô đập vào vai anh.
“Anh thả em xuống mau.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Cảnh Thành cúi xuống nhìn cô,
“Sao, chưa gì đã muốn đổi ý?”
Ngọc Quân buồn cười, có ai đời đi đón dâu mà cứ như thổ phỉ cướp con gái nhà lành như anh không.
“Đuôi váy cưới dài lắm, nếu anh bế em sẽ quét lê dưới sàn. Không cẩn thận anh giẫm vào sẽ khiến cả hai cùng ngã thì sao.”
“Sẽ không để em ngã.” Anh nói chắc chắn, không có vẻ gì muốn thả cô xuống.
“Vậy cũng không được. Váy cưới trắng sẽ bị bẩn. Em không muốn mặc bộ váy cưới dính bẩn gả cho anh đâu.”
Thấy cô kiên quyết, Lục Cảnh Thành mới từ từ thả cô xuống. Nhìn anh có vẻ vẫn không hài lòng, Ngọc Quân nắm bàn tay của mình vào tay anh, mười ngón tay đan chặt vào với nhau. Cô lắc lắc trước mặt anh.
“Như thế này là sẽ không lạc mất. Được chưa anh?”
Sắc mặt anh lúc này mới lộ vẻ hài lòng. Sao cô lại không biết, người đàn ông này chỉ hận muốn dính lấy cô như thế nào.
Lục Cảnh Thành đỡ cô xuống lầu, bước thẳng vào xe dẫn đầu đoàn siêu xe đến địa điểm tổ chức hôn lễ xa hoa.
Mỗi một chi tiết đều được trang trí lộng lẫy khiến người khác trầm trồ vì độ giàu có của chủ nhân. Lễ đường được bao phủ bởi ngọn đèn trần khổng lồ đang tỏa ra ánh sáng ấm áp. Mọi nơi đều được lấp đầy bởi hoa tươi, khắp nơi đều tỏa ra hương thơm dịu dàng.
Tấm thảm dài đỏ được trải dài từ nơi xe hoa dừng lại kéo dài đến tận vào trong nơi làm lễ.
Khi Lục Cảnh Thành mở cửa xe cho Ngọc Quân bước xuống, từng cánh hoa tươi bắt đầu bay xuống. Đôi mắt cô lóe lên sự ngẩn ngơ. Khung cảnh trước mắt thật là đẹp, khung cảnh như trong truyện cổ tích đang hiện ra trước mắt cô.
Cô biết người mình sắp gả giàu có nhường nào, nhưng nhìn lễ đường này vẫn không kìm được mà cảm thán. Cũng chỉ có Lục Cảnh Thành mới có thể cho cô được mà thôi.
Cô nhìn sang người đàn ông đang đứng bên cạnh mình. Lục Cảnh Thành đang chăm chú nhìn mình, anh toát ra vẻ cao cao tại thượng, khí chất bất phàm khó ai bì kịp.
Người đàn ông hoàn mỹ như thế này, lại sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để chết cũng cô. Cô không thể bỏ lỡ anh một lần nữa.
Đúng ra là cô dâu sẽ được bố mình dắt tay đến trao cho chú rể, nhưng Ngọc Quân không muốn. Cô muốn anh tự tay dắt cô đến chỗ người chứng hôn. Cuộc hôn nhân này sẽ là do hai người tự tay vun đắp, cô không muốn có người khác xen vào.
Lục Cảnh Thành đưa bàn tay cho cô nắm, khi hai bàn tay đan vào nhau anh bỗng nắm thật chặt lại, dáng vẻ cực kỳ bá đạo, không cho phép cô có quyền cự tuyệt.
Cô cho anh một cái nhìn an ủi ấm áp, rồi hai người cùng bước vào lễ đường. Khúc nhạc thánh ca vang lên, âm thanh trong trẻo đang lan dần ra theo từng bước chân. Trong mắt hai người họ, bây giờ chỉ còn có nhau.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, người chủ hôn là một vị cha sứ lớn tuổi cất giọng trang trọng hỏi..
“Lục Cảnh Thành, con có đồng ý cưới Trương Ngọc Quân làm vợ, làm theo những lời dạy dỗ của kinh Thánh, cùng chung sống với cô ấy, trước mặt toàn thể mọi người kết làm vợ chồng. Yêu thương, an ủi, tôn trọng, bảo vệ cô ấy như chính bản thân mình. Bất kể là ốm đau hay khỏe mạnh, giàu sang hay đói khổ thì vẫn chung thủy với cô ấy, mãi đến khi rời khỏi thế giới này hay không?”
Lục Cảnh Thành ngập tràn nghiêm túc, anh nhìn thẳng vào mắt Ngọc Quân trả lời đầy kiên định.
“Con bằng lòng.”
Tiếng nói mạnh mẽ lọt vào tai Ngọc Quân, cô như trở lại kiếp trước, khi cô dùng thái độ vùng vằng cau có. Trang điểm xấu xí dọa người, mặc áo phông quần bò đứng trước mặt anh, anh vẫn dùng giọng điệu này thề với cô.
Anh đã thật sự làm được. Suốt kiếp anh đã yêu thương che chở bao bọc cho cô, ngay cả khi cô đã không còn.