Cha Trương hắng giọng vào thẳng vấn đề chính.
“Cha nghe nói tuần trước tập đoàn Lục thị mới trúng thầu mảnh đất ở phía tây thành phố, đang chuẩn bị khởi công xây dựng một trung tâm thương mại lớn có đúng không?”
Ngọc Quân đặt cốc nước xuống bàn, cô thản nhiên lắc đầu trả lời.
“Con không biết.”
Đương nhiên là cô biết, việc này được đưa lên bản tin tài chính rồi báo chí đưa tin rầm rộ liên tục mấy ngày hôm nay.
Giá cổ phiếu của tập đoàn Lục thị ngay lập tức một đường leo vút lên cao.
Hầu hết mọi chuyên gia dự tính, Lục Cảnh Thành vừa thâu tóm được thêm một công ty xây dựng thì đến tháng mười hai sang năm là có thể hoàn thành xong dự án.
Đợi trung tâm thương mại này đi vào hoạt động thì ngay lập tức không chỉ thu hồi lại vốn mà có thể sinh lời luôn. Giá trị của tập đoàn Lục thị nói chung và Lục Cảnh Thành nói riêng sẽ tăng lên không biết bao nhiêu.
Nếu nhà ai có thể san sẻ một chút trong bát canh lớn thì cũng có thể kiếm vô vàn lợi nhuận.
Nhà họ Trương chính là nhắm vào Ngọc Quân để đột phá từ điểm này.
Thế thì sao chứ, trong mắt người nhà họ Trương thì cô vốn là con nhỏ nhà quê ngu ngốc.
Vậy thì đương nhiên một con nhỏ nhà quê ngu ngốc thì làm sao có thể hiểu mấy chuyện làm ăn thương trường được cơ chứ.
Mẹ Trương không hài lòng với lời câu trả lời của Ngọc Quân, bà cứ cảm giác con nhỏ này đang trả lời có lệ với cha nó.
“Sao con lại không biết? Con là vợ của Lục Cảnh Thành, phu nhân của Lục thị, chuyện nội bộ của tập đoàn chỉ cần một cú điện thoại là có thể dò hỏi được ngay.”
Ngọc Quân nhìn bà đáp,
“Con vừa mới vào nhà họ Lục còn chưa được nửa tháng, mẹ cảm thấy con có năng lực đó sao?”
Có cũng không để các người lợi dụng.
Mẹ Trương đang định lên tiếng vặn vẹo tiếp thì bị ánh mắt của ông nội Trương dọa sợ, đành phải im lặng ngồi nghe chồng mình nói tiếp.
Cha Trương cũng cảm thấy vậy, nhưng vẫn phải gượng cười ôn hòa tiếp tục. Bây giờ cũng chỉ có nước lấy lòng đứa con gái này mà thôi.
“Con nói cũng phải. Nếu con không rõ thì để cha nói cho con biết.”
Ông ta thở dài thườn thượt.
“Ngọc Quân à, con đừng nhìn bề ngoài nhà họ Trương mà nghĩ rằng chúng ta đã tốt. Cụ nội con ban đầu chỉ là một người đầu bếp bình thường, chắt chiu được số vốn nhỏ rồi để ông nội mở một công ty, dần dần nhà ta mới mở rộng thành to lớn như bây giờ.
Vài năm nay kinh tế khó khăn, mọi thứ đều ảm đạm, Trương thị cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ dần dần xuống dốc.
Trương thị bắt buộc phải tìm một hướng đi khác.”
Ngọc Quân ngoài mặt không biểu hiện gì cả, còn trong lòng âm thầm trào phúng.
Cái hướng đi khác trong lời của cha Trương nói không phải là cố gắng tự mình đột phá mà là muốn dựa vào cô để hút máu Lục thị.
Trong lòng mỗi người đều hiểu, nhưng vẫn cứ phải tỏ ra là làm việc thanh cao chính trực.
Lục Cảnh Thành chẳng bao giờ che giấu tài liệu bí mật kinh doanh gì với cô cả. Ngay cả khi trên đỉnh cao danh vọng như kiếp trước anh cũng chẳng nề hà gì rời bỏ thế gian để đi theo cô thì có gì mà giấu diếm.
Chỉ là Ngọc Quân cũng chưa bao giờ nghĩ lợi dụng anh để lấy cắp tài liệu gì hết.
Cô bỗng cảm thấy tò mò, nếu mấy người này biết bây giờ trong tay cô là một nửa tài sản của Lục Cảnh Thành thì sẽ thế nào nhỉ?
Hơn nữa, Trương thị khó khăn thì liên quan quái gì đến cô.
Bây giờ cô là người nhà họ Lục.
Cha Trương nói tiếp,
“Nhà chúng ta liên hôn với Lục thị, thực chất cũng chỉ có duy nhất một hợp đồng hợp tác cung cấp nguyên liệu, cũng chẳng thấm vào đâu. Lần trước ngày các con về lại mặt, Lục Cảnh Thành còn nói là hết thời hạn sẽ không ký tiếp.
Đó chính là hợp đồng mang lại lợi nhuận cao nhất cho Trương thị, nếu bị hủy bỏ thì sẽ thiệt hại rất lớn.
Con nói xem chúng ta phải làm thế nào?”
Ra là ngày hôm đó anh không chỉ từ chối yêu cầu về mảnh đất mà còn tiện thể cắt luôn hợp đồng hợp tác với nhà bọn họ.
Ngọc Quân nín cười.
Chồng cô đúng là sáng suốt, thông minh cơ trí tài năng hơn người. Cô chỉ nói một mà anh đã biết mười.