Dù gì cũng phải nể mặt nó, nếu xé toạc mặt mũi ra thì chỉ sợ nó giận dữ rồi không nghe theo lời thì sự tình khó giải quyết.
Cô ta hướng Ngọc Quân nắm tay.
“Em gái à, mẹ nhất thời nóng nảy nên không kiểm soát được lời nói. Nhưng mẹ cũng chỉ có ý tốt. Em không nên vừa đi lấy chồng đã quay lưng với nhà mẹ đẻ.”. ngôn tình tổng tài
Cô quay lưng với nhà mẹ đẻ?
Không hề.
Trước nay toàn là cô đi đằng sau lưng bọn họ để cầu xin một cái nhìn, bọn họ mới chính là người quay lưng với cô.
Ngọc Quân nhẹ nhàng thoát khỏi cái nắm tay của cô ta, cô nhìn mẹ Trương.
“Thật thế sao?”
Mẹ Trương nhất quyết vò mẻ không sợ nứt, thẳng thừng ra lệnh cho Ngọc Quân.
“Dù sao thì hãy về nói với Lục Cảnh Thành rằng tiếp tục hợp tác với nhà ta. Hơn nữa những thương vụ lần sau cũng phải dựa vào mặt mũi nhà ngoại mà nhân nhượng.”
Cha Trương cũng ngầm đồng ý với bà.
“Hai nhà chúng ta liên hôn cũng là để giúp đỡ lẫn nhau trên thương trường. Việc này cũng là đôi bên cùng có lợi. Lục thị hợp tác với người nhà bao giờ cũng tốt hơn là người ngoài.”
Thấy cô không phản ứng gì, ông ta nói thêm.
“Dự án sắp tới khởi công xây dựng trung tâm thương mại của Lục thị, nhà ta cũng muốn góp vốn đầu tư. Cha đã đến Lục thị vài lần nhưng đều không gặp được con rể.
Việc này không nên để lâu mà trì hoãn thời gian. Con hãy tìm cơ hội để nói với chồng mình.”
Ngọc Quân cười nhạt, cuối cùng thì cũng chịu vào vấn đề chính.
Trương thị vốn là công ty chuyên cung cấp nguyên vật liệu xây dựng. Khi chính phủ mới công bố thông tin sẽ đấu thầu mảnh đất đó thì bọn họ cũng muốn nhắm đến.
Khi đó bọn họ chỉ đơn giản có ý định là đợi mảnh đất đó về tay ai rồi sẽ ký hợp đồng cung cấp vật liệu.
Nhưng cha Trương lại nảy ra ý định, nếu một mình nhà họ có thể nuốt trọn được dự án lớn này thì giá trị công ty sẽ gấp đôi. Vì vậy nên đã mở rộng quy mô công ty sang lĩnh vực xây dựng.
Ý định rất đơn giản.
Muốn tự mình cung ứng nguyên liệu, cũng tự mình xây dựng.
Lọt sàng xuống nia, toàn bộ lãi lời sẽ không phí một đồng ra bên ngoài, toàn bộ sẽ chảy vào trong túi của nhà họ Trương.
Ông nội Trương cũng đồng ý.
Vì bọn họ tin chắc rằng, thiếu vốn thì đã có thể vay từ ngân hàng của Lục thị. Chỉ cần nguồn vốn không đứt đoạn thì chắc chắn sẽ thành công.
Tuy nhiên bọn họ không ngờ được mọi chuyện đang tốt đẹp thì Lục Cảnh Thành lại trở mặt.
Mảnh đất kia về tay nhà họ Lục.
Trương thị cũng chỉ còn cách là lùi một bước, muốn tham gia đầu tư cùng. Tính ra mọi thứ như vậy cũng sẽ ổn thỏa.
Nếu trong lúc thi công có chuyện gì bất ngờ cũng sẽ có cây đại thụ Lục thị đứng mũi chịu sào, chịu tất cả trách nhiệm.
Lục thị là một tập đoàn đa quốc gia, trọng tâm lĩnh vực là khai thác dầu mỏ khí đốt, sản xuất chất bán dẫn và đầu tư năng lượng điện.
Còn có tin đồn, từ khi Lục Cảnh Thành lên nắm quyền, Lục thị còn đang thò một chân vào lĩnh vực chế tạo vũ khí đạn dược.
Hoàn toàn không có lĩnh vực bất động sản và xây dựng.
Thế nhưng tuần trước Lục thị lại mới thu mua một công ty xây dựng, giờ thì họ không cần thiết phải tìm công ty bên ngoài.
Mắt thấy ngày thi công đến gần, cha Trương mới nóng nảy về thương lượng với ông nội.
Suy đi tính lại thì muốn Ngọc Quân thổi gió bên gối, khiến Lục Cảnh Thành đồng ý.
Muốn bán con gái để cầu xin lợi ích, chiêu bài cũ rích mà lần nào họ cũng làm đi làm lại.
Nhưng….
Nhà họ Trương cũng đâu phải chỉ có mình cô là con gái.
Chẳng phải vẫn còn một người nữa sao.
Trương Ngọc Quỳnh!