“Là kẻ nào làm em bị thương?”
Ngọc Quân than nhẹ trong lòng. Cô biết ngay là anh sẽ trưng ra cái bộ mặt như hủy diệt trái đất giống như bây giờ nè.
Kiếp trước, những lúc bình thường Ngọc Quân kể cả có trèo lên đầu anh tác oai tác quái thì anh cũng sẽ để mặc chiều theo ý cô. Anh sẽ chẳng mắng cô lấy một lời.
Chỉ trừ trường hợp đặc biệt.
Đó chính là thấy cô bị thương. Những lúc đó anh đặc biệt đáng sợ, Ngọc Quân cũng không dám chạm vào anh. Cô có cảm giác mình mà nói thêm một câu thì anh sẽ ôm lấy cô đồng quy vu tận.
Có lần cô trở về từ nhà họ Trương, bởi vì vụ việc thiên kim giả bị lộ ra mà người mẹ chẳng bao giờ đoái hoài đến cô gọi cô về nhà. Chẳng nói chẳng rằng việc đầu tiên cô nhận được là một phát tát của mẹ cô.
Mẹ Trương chỉ thẳng tay vào mặt cô mắng mỏ, hỏi cô có phải là cô tình nhắm vào Trương Ngọc Quỳnh nên tiết lộ thông tin cho báo chí nhằm hủy hoại chị ta không.
Cha cô ở một bên trơ mắt nhìn cô bị đánh, chị gái tốt bụng thì đang khóc lóc cản mẹ lại thực chất là thêm dầu vào lửa.
Việc bị lộ ra là do Trương Ngọc Quỳnh chen chân vào mối quan hệ của một tiểu thư nhà giàu khác, thành công khiến chồng chưa cưới của cô ta hủy hôn. Bị cảm thấy sỉ nhục nên cô tiểu thư kia đã tìm cách trả thù.
Trong vòng tròn giới thượng lưu này, cũng chẳng có mấy chuyện có thể giữ được bí mật mãi mãi. Rất nhanh cô tiểu thư kia đã biết được vụ tráo đổi con cái.
Chỉ là không ngờ Ngọc Quân lại bị liên lụy.
Ngày hôm đó từ nhà họ Trương về, Ngọc Quân vác một bên mặt bị đánh đến sưng tấy cùng một thân bị thương do đi dưới trời mưa trượt ngã.
Lục Cảnh Thành nhìn thấy bộ dạng thê thảm của cô như phát điên tại chỗ. Anh không chỉ giam cô lại trong nhà, không cho cô ra khỏi cửa mà còn cắt tất cả những thiết bị liên lạc của cô lại.
Anh cột một đầu sợi dây xích vào chân giường, một đầu kia thì cột vào chân cô. Hoàn toàn hạn chế phạm vi hoạt động của cô lại.
Tất nhiên, kẻ làm trực tiếp làm tổn thương cô là mẹ Trương cũng không thoát khỏi cảnh anh trả thù.
Khi cô được thả ra thì nghe nói, Lục Cảnh Thành thả lời ra bên ngoài, kẻ nào dám hợp tác với nhà họ Trương thì có nghĩa là chống đối lại Lục thị.
Trên đời này làm gì có kẻ nào điên mà không dám nghe lời anh, họ vội vàng rối rít làm theo.
Trong một đêm nhà họ Trương gần như lao xuống đáy.
Cha Trương về đã chẳng kiêng dè gì mà lôi thẳng mẹ Trương đến trước mặt Lục Cảnh Thành quỳ gối cầu xin.
Còn Trương Ngọc Quỳnh thì cũng bị liên lụy theo, trực tiếp phong sát trong toàn giới giải trí.
Chỉ là lúc đó cô ngu muội, vẫn hạ mình cầu xin anh tha cho bọn họ một con đường sống. Nếu lúc đó cô không làm như vậy thì đã có thể không dẫn tới kết cục bi thảm của cô và anh sau này.
Ngọc Quân thoát khỏi hồi ức, cô không nên nghĩ về nó nữa. Giờ vấn đề cấp thiết là phải dỗ dành con sư tử đang tức giận trước mặt bây giờ.
Ngọc Quân mềm giọng.
“Không phải là do ai làm em bị thương cả. Là do lúc nãy em nấu cháo bất cẩn thôi. Anh xem cũng không bị thương nặng lắm. Chỉ được xem là vết xước nhỏ xíu xíu thôi.”
Lục Cảnh Thành nổi cơn thịnh nộ bỗng không biết trút đi đâu. Cô nói là do nấu cháo cho anh khiến tay mình bị thương.
Là bát cháo vừa nãy sao?
Nguyên nhân là do anh khiến cô bị thương. Kể cả như thế thì cũng không thể được.
Anh vẫn không khỏi tức giận, cả nhà này chết hết người rồi hay sao mà lại để cho cô vào bếp. Vết thương cứa vào tay cô không khác gì đang cứa vào tim anh.
Kể cả là do cô làm vì anh thì anh cũng không chịu được.
Cô ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh thực chất là do đang muốn đổi một cách thức khác để tra tấn anh có đúng không.
Lục Cảnh Thành gầm lên dữ dội.
“Ai cho em vào bếp. Ai khiến em vào bếp nấu nướng vì tôi. Tôi không cần?”
Tiếng gầm giận dữ của Lục Cảnh Thành vang vọng hết trong căn bếp. Người làm run rẩy co cụm với nhau ở một góc, không dám tiến vào trong. Lần đầu tiên họ thấy cậu chủ to tiếng quát nạt cô chủ đến thế.
Bình thường đến một câu nói hơi nặng lời cậu chủ cũng không nỡ lòng nói với cô chủ.
Xin đừng mà, từ ngày cô chủ mới cưới về đây, cậu chủ nhà bọn họ mới cư xử bình thường một chút. Bọn họ không muốn quay trở về những ngày tháng nơm nớp lo sợ trước kia nữa đâu.
Ngọc Quân đột nhiên bị tiếng gào thét của Lục Cảnh Thành làm cho giật nảy mình. Nước mắt không tự chủ được mà đọng lại trên mí mắt, to tròn như hạt ngọc trai mau chóng rớt xuống.
Cô mếu máo nhìn chồng mình, ức đến phát khóc.
“Anh quát em đấy à?”
Cô chỉ muốn vào bếp nấu cơm cho anh thế mà lại còn bị anh quát.