“Này Nhị đệ? Đệ ăn nói gì kì vậy? – Kỷ Nhi lúc này tức giận rồi. Đây không phải lần đầu mà.
“Đúng đó Nhị ca. Sao huynh lại nói vậy với Tiểu Lâm?” – Thấy Trấn Lâm bị nói như vậy, quả thực… Dã Uy rất tức giận. Chưa bao giờ lại có một người dám lớn tiếng mắng mỏ một người cậu yêu quý.
Tự dưng trời lại nổi cơn mưa, cứ như đang nổi cơn thịnh nộ trút xuống đầu Bạch Thiết. Cậu quá hồ đồ rồi. Cả bốn người vội vàng chạy vào phía bàn trà có mái che ngồi đó mà giải quyết chuyện này. Vì đây là lần thứ 2, chắc chắn Kỷ Nhi sẽ khó mà bỏ qua cho Bạch Thiết. Còn về phần Dã Uy, đương nhiên là cậu cũng chẳng thể bỏ qua cho Nhị ca của mình. Nhưng… vấn đề là họ sẽ giải quyết như thế nào!?
Khi cuộc tranh cãi vẫn chưa đến hồi kết, An Thục bỗng cũng cầm ô đi đến vườn Thượng Uyển tìm Trấn Lâm. Thấy con trai mình từ xa, dường như đang khó xử, nàng lại xem. Kỷ Nhi, Bạch Thiết, Dã Uy nhìn thấy An Thục liền cúi xuống, chào.
“Tham kiến Dương Qúy phi nương nương.” – Bạch Thiết rất tôn trọng An Thục, vì nàng là một nữ nhân thông minh, sắc xảo. Tuy lạnh lùng nhưng vẫn ấm áp.
"An Thục di nương, đường đường là Qúy phi hoàng cung, lại nhận nuôi một đứa trẻ không cha không mẹ về. Thật chẳng ra làm sao cả." - Ý nghĩ đó nảy lên trong trí óc tiểu Nhị hoàng tử.
An Thục như biết được điều đó, liếc qua nhìn Bạch Thiết
- Hồi An Thục di nương, người xem, Trấn Lâm đệ thật không biết tốt xấu gì.
- Lâm Nhi làm sao?
- Nó chỉ làm một đứa con không cha không mẹ gì được người nhận nuôi. Chỉ thông minh một chút mà dám lên mặt với con.
An Thục quay sang nhìn cậu con trai của mình. Đương nhiên nàng thấy con trai bị xúc phạm như vậy, nàng không thể để yên.
“Hmm… con có biết, ta cũng là con nuôi do Thái hậu nhặt về không?” – An Thục tuy bực, nhưng vẫn giữ thể diện cho Tuyết Dư cung, giữ thể diện cho Hoàng thượng, và giữ thể diện cho con trai mình.
“… Th.. Thiết Nhi không dám.” - Nó vội vàng quỳ xuống. Kỷ Nhi và Dã Uy đứng ngoài cuộc trò chuyện này khá lâu, liền xen vào nói
“Nhị đệ à? Lần này đệ sai thật rồi!” – Kỷ Nhi lắc đầu khiển trách, có lẽ cô bé cũng đã mềm lòng với hình dáng khẩn khoản của Bạch Thiết lúc nãy… Ai ngờ rằng cậu chẳng sửa đổi thì thôi.. Lại…
“Sai gì chứ? Đệ không sai? NÓ KHÔNG XỨNG ĐỂ NGỒI VÀO VỊ TRÍ NGÀY HÔM NAY.” – Càng về sau, cậu càng thét lên, như thể tát thẳng nước vào mặt Trấn Lâm vậy
“Nhị ca… huynh… huynh…” – Trấn Lâm đã bất lực rồi, chẳng thể nói gì được nữa… Dẫu có nói thêm điều gì cũng chỉ khiến Bạch Thiết tức giận hơn thôi…
An Thục chắc chỉ không đứng nhìn… Nàng quay sang phía Bạch Thiết, lại gần rồi giáng xuống cho cậu một bạt tai. Cậu dám ngông cuồng như vậy trước mặt An Thục, lại xúc phạm cậu con trai mà nàng luôn yêu thương.
“Hoàng Bạch Thiết, ngươi thật không biết trời cao đất dày ra sao mà. Lam phi, ta trả con về cho ngươi dạy lại” – Chẳng lẽ Bạch Thiết, cậu không nhận ra lỗi lầm hay sao? An Thục cũng đã kìm nén hêt sức…
Biết là Bạch Thiết có tính khinh mạt, coi thường người khác. Cậu nghĩ mình là hoàn hảo. Luôn soi mói khuyết điểm của mọi người rồi chê bai các thứ. Liệu Hoàng thượng nhìn thấy như vậy sẽ xử trí con trai mình ra sao đây?
“Ngươi… từ này Hoàng Kỷ Nhi ta, không có một đứa em trai nào như ngươi nữa, nhanh biến khỏi tầm mắt ta.” – Tiểu Đại công chúa… thực sự rất tức giận rồi. Đến cả An Thục còn không trị được, chỉ đành nhờ vào Hoàng thượng mà thôi…
Nhìn Đại tỷ mình nói như vậy rồi quay bước đi… Dã Uy cũng tặng Bạch Thiết một ánh mắt đầy sát khí… rồi đi đến chỗ Trấn Lâm
“Đi, đi chơi với huynh và Đại tỷ, mặc kệ hắn đi – cái tên hỗn xược.” – Nắm lấy tay Trấn Lâm, Dã Uy cùng chạy theo sau Kỷ Nhi… Trước khi đi, Trấn Lâm không quên tặng mẫu phi của mình một cái ôm rồi vẫy chào xong mới đi… An Thục cảm thấy mệt cũng cầm ô về Tuyết Dư cung. Để lại một mình Bạch Thiết ở đây… Trời mưa không ai đưa về, cậu đã phải chờ ở đó hết buổi chiều mới tạnh mưa để đi về…
Vài tuần sau, chuyện đó đến tai Hoàng thượng, Ngài cho gọi toàn bộ triều thần và cả Bạch Thiết. Đứng trước triều đình khiển trách Bạch Thiết, cuối cùng, gửi đến Nhạc gia để Nhạc gia chủ gia chủ giáo huấn lại 2 năm… Chắc như vậy đủ để Bạch Thiết nhận ra lỗi lầm của mình. Dù Lam phi nương nương ở đó khóc lóc van xin, Hoàng thượng lần này cũng không thể nể mặt.
Tuyệt giao rồi…