Thiết Ưu Ly và Dương An Thục, sinh ra đồng hoàn cảnh, cùng mất cả cha lẫn mẹ, và cũng sinh ra trong một đại gia tộc. Nhưng có lẽ nhờ kí hiệu đằng sau gáy, chắc hẳn An Thục may mắn hơn, được vào cung làm con nuôi của Thái hậu. Có lẽ An Thục cũng hiểu được cảm giác có mẹ chở mẹ che được phần nào. Còn Ưu Ly, chắc Sư phi Huyệt môn là nhất rồi. Nhận nuôi Ưu Ly, chăm sóc như người con của mình… cho Ưu Ly luyện võ công khi còn nhỏ để rồi sau này sẽ tự bảo vệ được bản thân, trở thành tay kiếm giỏi nhất. Đương nhiên Ưu Ly không làm phụ lòng lão sư phụ… cô đã chiến thắng bản thân và trở nên rất rất giỏi.
“Chủ nhân, nay trời mát mẻ, chúng ta đi dạo đâu đó đi, thuộc hạ mua kẹo hồ lô cho người” – Nụ cười nở ra trêи môi Ưu Ly khiến bao nhiên phiền muộn trước giờ của An Thục đều biến mất. Nụ cười đó ngây ngô, hiền lạnh, tựa như rằng ánh mặt trời tỏa nắng chiếu sáng tấm lòng này của An Thục
“Đừng gọi ta là chủ nhân, đừng tự xưng là thuộc hạ. Ly Nhi, xưng hô tỷ-muội là được rồi” – An Thục nói với một giọng mềm mảnh, như những lúc nói với mẫu thân của mình vậy. Cô như trân trọng và nâng niu tiểu thị vệ luôn đi sau để bảo vệ mình.
“Thưa chủ nhân, như vậy là không được” – Ưu Ly vội vàng quỳ xuống, nói với giỏng khẩn khoản.
“Có gì mà không được cơ chứ, từ trước đến nay, ai tốt với ta nhất? Đó là muội. Ai luôn bảo vệ ta? Cũng chính là muội. Ta cảm tạ muội vì chỉ đi theo một cô chủ tử tầm thường như ta mà không hề than vãn.
“Vậy… vậy An Thục… tỷ tỷ…” – Ưu Ly cũng vừa cảm động vừa vui sướиɠ. Từ trước đến giờ, chưa có ai đối xử với cô tốt đến như thế. Vừa nói mà hai dòng lệ cô vừa tuôn ra.
An Thục chỉ cười rồi xoa đầu Ưu Ly như người em gái. Rồi cô cùng với Ưu Ly đi ra ngoài chơi. Hai người họ đã ở bên nhau cả ngày. Cùng đi chơi, cùng đi ăn đủ các thứ loại đồ ăn ở Kinh thành. Cùng đi ngắm hoa và làm rất nhiều việc cùng nhau. Ưu Ly rất vui khi có An Thục tỷ tỷ bên cạnh và An Thục cũng tự cảm thấy may mắn mà hạnh phúc vì có những ngày tháng bên cạnh cô em gái nhỏ. Chỉ mong sao, ông trời không làm phụ lòng họ…