Quãng đường đi về Đại Lam lần này, cô bỗng chốc hồi hộp rồi lại hơi lo lắng. Sự việc lần này ngoài sức tưởng tượng, có thể giúp người chết đi sống lại, chỉ với một giọt nước mắt, đây chẳng phải là một kỳ tích hay sao?
Chớp nhoáng đã nhanh như vậy, cô cứ ngỡ phải rất lâu sau mới được tụ họp với những người thân cận, cứ ngỡ như kiểu thần tiên biến hóa gì gì đấy. Bây giờ nghĩ lại, mới thấy mình thật sự rất may mắn
Hừm, lần này trở về, có lẽ ai cũng ngạc nhiên lắm nhỉ? Sợ người ta lại bất ngờ quá, không tin xong lại xỉu ra đấy rồi ai chịu trách nghiệm đây!?
Nhất Sinh nhìn An Thục, lần này chỉ có hai người trở về, và cả Lãnh Huyết trong ngọc bội kia nữa. Chợt như nhận ra sự lo lắng của An Thục, hắn ta kéo tay cô rồi ôm chầm vào lòng, xuýt xoa mái tóc dài và mềm mại của cô. Hắn thở dài rồi nhẹ giọng an ủi:
- Nàng đừng lo quá! Họ sẽ không sợ, mà chỉ mừng đến rơi nước mắt thôi
- Thật sao?
- Phải rồi, lần này nàng nhập cung, sẽ không còn ở Kỷ Hoa cung đâu. Nàng thu xếp, chuyển đến Triệu vương phủ ở với ta.
- A… Được rồi!
An Thục không nói thêm nữa. Cô chú tâm nhìn ra ngoài, ngắm trời nhìn mây. Khoảng thời gian qua cũng khiến cô nhớ nhung phần nào, nước mắt cũng đã rơi nhiều rồi. Sau này liệu cuộc sống có còn như xưa không? Mọi thứ có đều trở về trình tự của nó hay không? Hoàng Nhất Sinh kia có mãi yêu cô hay không? Mọi người thân của cô, những người từng yêu cô có bỏ rơi cô hay không? Bỗng chợt lại rất nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu cô.
Cô ngước nhìn nam nhân tuấn tú đang ngồi cạnh mình. Hắn ta lại là một người có quyền có chức. Hắn ta ngoại hình có, vị thế có, tài sản, của cải, cái gì hắn cũng có trong tay. Bên cạnh hắn đương nhiên không ít mỹ nhân dòm ngó, lẽ nào hắn sẽ không thêm một lần rung động hay sao?
An Thục ngước nhìn Nhất Sinh, ánh mắt rưng rưng như muốn khóc, nhưng nước mắt lại không thể rơi dù chỉ một giọt. Vẻ ương ngạnh, khó chiều trước đây của cô đâu rồi? Tại sao bây giờ lại ra dáng một nữ nhi dễ khóc như vậy.
Cô cúi gằm mặt xuống, cố gắng mở lời hỏi thêm Nhất Sinh một câu nữa. Cô đang cố, tại sao lại khó khăn như vậy?
- Nhất… Nhất Sinh…
- Hử? Sao vậy?
- Chàng có mãi bên ta, mãi yêu ta không? Chàng sẽ không bỏ rơi ta để có thêm nữ nhân khác chứ?
- Nàng đang hỏi cái gì vậy? Hoàng Nhất Sinh ta nguyện trao cả đời này cho nàng. Ta sẽ không vì điều gì, không vì ai, hay là vì thứ gì mà bỏ rơi nàng đâu. Sau này nàng đừng hỏi như vậy nữa, ta sẽ đau lòng đấy. Phu thê với nhau, chí ít cũng cho nhau niềm tin chứ
- Ta… Ta xin lỗi… Ta hiểu rồi.
Bỗng dưng mọi phiền muộn, lo toan của cô cũng đều tan biến theo làn mây gió. Cô có thể đặt niềm tin vào nam nhân một lần nữa hay sao? Sẽ không bị phản bội, như những gì cô đã cam chịu ở kiếp trước nữa chứ?
- oO0Oo-
Cuối cùng thì cô cũng đã về đến Đại Lam, chính xác là Triệu vương phủ. Cô bước vào khuê phòng mà Nhất Sinh đã chuẩn bị cho mình, chẳng phải đồ đạc của cô đều đã ở đây rồi hay sao? Cô ngước nhìn Nhất Sinh với cái ánh mắt khó hiểu, và được đáp trả lại bằng một nụ cười.
- Nàng sửa soạn y phục đi, ta đưa nàng đến Từ Ninh cung gặp mẫu hậu
- Được rồi! Thiển Nhi, Ưu Ly đều được đưa đến đây rồi chứ?
- Họ đang ra ngoài mua chút đồ, sẽ về ngay thôi.
An Thục vào trong phòng ngồi đợi một hồi rồi nghe tiếng đẩy cửa bước vào. Đó là Thiển Nhi sao? Đang nói chuyện với Ưu Ly?
Cánh cửa được mở toang, Thiển Nhi bắt gặp ánh mắt mong chờ của An Thục. Cô ấy vui mừng đến rớt nước mắt, mau chóng chạy lại ôm lấy An Thục.
“Chủ tử, người trở về thăm tiểu nữ sao? Được nhìn thấy người, Thiển Nhi thực sự vui quá” Bỗng rồi, cô chợt nhớ ra, An Thục chết rồi kia mà? Đây là ma sao? Mà sao ma lại chạm được vào??
Gì… gì đây? Chủ tử… chết đi sống lại thật sao?– Trong đầu Thiển Nhi và Ưu Ly đang có rất nhiều câu hỏi. Hai người họ vừa sợ vừa lo.
“Đừng lo lắng. Ta phúc lớn, mạng lớn, Ngọc hoàng trêи cao mới cho ta được sống thêm một đời dưới cái danh An Thục”
Nghe đến đây xong, Ưu Ly và Thiển Nhi cũng đã bớt lo lắng. Họ bắt tay vào việc sửa sang cho An Thục để cô tiến cung gặp Thái hậu. Chuyện này lại rất đáng mừng, xứng đáng ghi vào sách sử Đại Lam.
Sau một hồi chải chuốt, An Thục bây giờ nhìn như tiên nữ giáng trần. Vẻ đẹp của cô ấy thật sự quá đẹp rồi, mê chết người. Nhất Sinh đứng bên ngoài đợi đã lâu, vội vàng bước vào xem thử. Hắn không ngoại lệ, bị hút hồn bởi cái vẻ đẹp của An Thục.
- Nàng… nàng… nàng đẹp quá!
- Aiyo~ Đi thôi nào
- oO0Oo-
Xe ngựa của Triệu vương phủ dừng bước tại Từ Ninh cung. Bây giờ Thái hậu Tử Sa vẫn chưa hề hay biết nữ nhi của mình đã trở về. Bao ngày qua, mỗi ngày bà đều khóc, khóc rất nhiều, bà đau lòng không kém Nhất Sinh, đồng nghĩa với việc, nếu biết tin An Thục trở về, lại vui mừng không kém Nhất Sinh.
“Tham kiến Triệu vương gia” Tên Thái giám trong cung bước đến, cúi đấu tham kiến
“Ngươi không nhìn thấy bên cạnh ta còn có ai sao?” Nhất Sinh khi nghe được tên Lê Thái giám kia chỉ cúi đầu chào hỏi mỗi hắn ta mà không nhìn xem bên cạnh hắn còn có An Thục, hắn liền bắt đầu tỏ ra khó chịu và tức giận
Lê Vô Mệnh đó, ông ta bây giờ mới ngước nhìn lên xem Triệu vương đi với ai. Ông ta sau khi nhìn, không thể nói thêm một lời nào. Ông ta có lẽ ngạc nhiên, tại sao An Thục lại ở đây, cô chết rồi kia mà?
“Biết là ai rồi tại sao còn không mau quỳ xuống tham kiến?” Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Lê Vô Mệnh, hắn đang tức giận, rất tức giận.
“Nô tài thất lễ, nô tài đáng chết! Tham kiến Lam Thục công chúa” Hắn quỳ xuống, đập ba lần đầu xuống đất.
Nhất Sinh nghe hắn nói xong lại tức giận hơn nữa. Lam Thục công chúa? Đã là nữ nhân của Triệu vương, ở tại Triệu vương phủ, mà còn gọi là Lam Thục công chúa?
“Ngươi, nên gọi là Triệu vương phi” Hắn ánh mắt trừng trừng nhìn Lê Vô Mệnh. Lần này đang vội chứ không sẽ không tha cho hắn
“Bình thân đi”
“Nô… nô tài đã hiểu” Hắn luồng cuồng đứng dậy “Triệu vương gia, Triệu vương phi đến”
Nói rồi Lệ Vô Mệnh đẩy cửa cho hai người bước vào. Thái hậu đang nằm trêи giường, An Thục nhìn thấy trêи khóe mi của bà ấy ướt thẫm bởi những giọt nước mắt. Cô biết bà ấy không ngủ, nhẹ nhàng bước lại bên cạnh giường của bà, nắm lấy đôi tay của bà.
- Mẫu hậu, nữ nhi về rồi đây – An Thục nhìn gương mặt xanh xao, hốc hác kia của Thái hậu, giọng nói như nghẹn ngào rồi hai mi lại rưng rưng như đang muốn khóc
- Hừ, các ngươi đừng hòng lừa Ai gia! Hoàng nữ của Ai gia đã không còn rồi. – Bà ấy không muốn tin, chuyện này quá bất ngờ
- Mẫu hậu, người mở mắt ra nhìn nữ nhi đi!
Bà ấy nghe xong, hé mở đôi mắt đã ướt đẫm mi. Bà không tin vào mắt mình. Chẳng phải ngay trước mặt bà đây chính là An Thục, hoàng nữ mà bà cưng chiều nhất hay sao? Sao chuyện này lại có thể xảy ra được? Nhưng dù sao đi chăng nữa, cô về là quá tốt rồi.
- Thục Nhi, con… có đúng thật là con không?
- Con đây rồi. Người đừng buồn nữa
Triệu vương đứng đằng sau, nhìn và lắng nghe tất cả. Không ngờ bà ấy lại bị đả kϊƈɦ lớn như thế. Lần này quay trở về, trước tiên phải công cáo trước giang sơn, thiên hạ. Rồi sau đó ghi chép cẩn thận vào sách sử Đại Lam.
Thái hậu khẽ ngồi dậy. Bà nhìn Triệu vương với ánh mắt tự hào, và trìu mến. Cái tên cứng đầu mặt lạnh kia cuối cùng cũng giúp làm được một chuyện có ích rồi đấy.
- Sinh Nhi, Ai gia sẽ thưởng lớn cho con a~
- Lần này Thục Nhi trở về, nhi thần đã cảm thấy vui lắm rồi. Nhi thần không mong muốn gì thêm.
- Hảo a~ Vậy nếu con muốn gì, cứ nói. Ai gia đều sẽ đáp ứng.
- Nhi thần đa tạ Thái hậu khai ân.
Thái hậu nắm tay An Thục dẫn ra Ngự hoa viên. Ở đó đã thấy Tư Yên và Nhất Ngôn đều đang thất thểu ngồi đó giải sầu. Tư Yên quay lại nhìn nhận ra là Thái hậu. Rồi ra hiệu với Nhất Ngôn. Cả hai cùng đứng lên, khom người chào hỏi
“Nhi thần tham kiến Thái hậu nương nương”
Rồi chợt Tư Yên nhìn thấy Nhất Sinh đang đứng đó, sau lưng có một nữ nhân. Cô ấy liền tức giận lao lên tặng cho Nhất Sinh một bạt tai.
Nhất Sinh đứng đó khó hiểu. Nhưng rồi chợt nhận ra, hình như Tư Yên đang hiểu nhầm gì đó. Chắc cô ấy nghĩ, An Thục đi chưa lâu mà đã có nữ nhân mới rồi. Làm một người tỷ tỷ, chắc hẳn cô ấy rất tức giận
- Tỷ có đang hiểu lầm gì không?
- Hiểu lầm? Bổn cung đúng thật là có mắt như mù. Làm chọn ngươi làm phu quân để gả Thục Nhi cho ngươi
- Vậy xem ra tỷ hiểu lầm thật rồi.
An Thục đứng sau lắng nghe. Xem ra không chỉ một mình Nhất Sinh và Thái hậu là luôn rầu lòng. Hóa ra còn có Tư Yên rồi cả Nhất Ngôn. Trong lòng cô mừng thầm, bước ra từ sau lưng Nhất Sinh rồi nhanh chóng chạy lại ôm chầm lấy Hoàng Tư Yên.
Tư Yên bỗng chốc bị ôm bất ngờ. Trong lòng tức giận vì nghĩ rằng đó không phải An Thục, nhưng rồi lại cảm thấy ấm áp đến lạ thường, như chính là cô ấy.
- Ngươi… Mau buông!
- Tỷ thật sự không nhớ ta nữa sao?
- Nhớ ngươi? Ngươi là…
An Thục buông ra. Ánh mắt nhìn Tư Yên nở nụ cười rạng rỡ. Nhẹ nhàng mở lời nói với cô ấy như một lời chào cho chuyến trở về sau chặng đường đi xa
- Là muội! Dương An Thục
Lần này không phải An Thục chủ động ôm nữa. Mà lại là Tư Yên. Nhưng ngay lập tức Tư Yên bị Nhất Ngôn kéo ra kèm theo câu nói “Muội đã ôm rồi!”. Nhất Ngôn tiến lại gần An Thục rồi giang tay ôm lấy cô
- Mừng muội trở về.
Nhất Sinh đứng ngoài, như kiểu bị cho ăn “giấm ghen”. An Thục lại để cho nam nhân khác ôm sao? Mà thôi, dù gì cũng là huynh muội, chẳng lẽ không thể cho người ta ôm nhau một cái thôi sao? Nhất Sinh lần này tình nguyện ăn “giấm”. Hắn biết An Thục quan trọng với họ thế nào mà