“Triệu vương nhà ta nay đã biết tương tư là gì ha~”
Giọng nói mỉa mai mà trêu đùa này của Tích Lịch Đại thiếu gia, một trong những gia tộc quyền thế nhất Đại Lam. Tích Lịch gia chủ - Tích Lịch Tiêu Lăng đến nay vẫn ngồi vững trêи chức Thừa tướng. Đại thiếu gia Tích Lịch phủ - Tích Lịch Thượng Thiên chính là con trai cả của ông.
Hắn có lẽ thường xuyên lui tới Triệu vương phủ nhiều hơn. Do nghe nói dạo gần đây chủ phủ có một vài điều “chuyển biến”
“Nhảm nhí” Trêи mặt hắn viết chữ to đùng kia. Hắn còn chối đi đâu.
Xưa kia mọi sổ sách trong phủ hắn giải quyết trong 1 buổi sáng. Mà bây giờ đến tận nửa đêm, một phần ba của chồng sách đó hắn còn chưa động tới. Tâm hồn của hắn bị cuốn theo chiều gió đi đâu mất rồi.
“Huynh đệ ~ Đừng có chối. Trêи mặt huynh hiện rõ kìa”
Hắn đương nhiên không thể mãi phủ nhận. Nhưng hiện giờ chưa hề muốn tiết lộ. Bản thân hắn không muốn tin việc mình mắc phải lưới tình.
- oO0Oo-
Gió thổi nhẹ, xuyên qua từng kẽ lá. Mặt hồ nước im lặng, nước trong tựa một chiếc gương. Nay trời tuy có chút nắng, nhưng không thể khiến không khí ở Kỷ Hoa cung trở nên khó chịu.
“Pha giúp ta chén trà hoa cúc” An Thục nói, mắt không rời khỏi quyển kinh thư. Có lẽ đang chăm chú đọc một cái gì đó.
“Người có ăn bánh quế hoa không? Sáng nay nhà bếp mới làm đấy” Thiển Nhi nhẹ nhàng rót nước trà nóng vào chiếc chén khắc hoa văn mềm mại, rồi đẩy nhẹ sang cho An Thục.
“Được! Vậy ta cũng muốn dùng một chút”
Cô uống được nửa chén trà thì một nô tỳ mang lên đĩa bánh quế với mùi hương thơm thoang thoảng, dịu nhẹ.
“Chủ tử! Nay người không đi dạo chơi hay sao?” Thường ngày An Thục hay ra ngoài đi chơi, rất ít khi ở trong cung. Mới sáng sớm hôm nay đã không đi đâu, lại chỉ ngồi ở đây uống trà thưởng bánh.
“Đi làm gì chứ? Đi để gặp lão vương gia đang ghét kia sao?” Cô vừa nói, trong lòng vừa đùng đùng lửa giận. Cũng phải mà, cứ hễ đi đâu cũng gặp hắn.
“Nhưng thực sự hôm nay trời rất đẹp! Người không đi quả thực hơi phí a~”
An Thục liếc mắt quanh ngoài trời. Qủa thực hôm nay trời đẹp vô cùng, không ra ngoài hít thở không khí ngày hôm nay quả thực có chút phí phạm.
“Thôi được! Ta dẫn muội đi dạo”
Aiya~ Trốn tránh không được nữa rồi. Giả trang cũng đã thử rồi. Sao hồn hắn cứ bám theo ta vậy…
“Chúng ta hôm nay đến… Lãnh Cơ điện của Ngôn ca đi”
Hai người họ có quan hệ không tốt, đến đó mong là sẽ không gặp hắn ta
- oO0Oo-
“Hắt… xì”
Là ai to gan dám nói xấu bổn vương??
“Thế lão huynh có chịu cho đưa ta đi gặp tẩu tử tương lai không nhỉ”
Ngoài trời dường như bỗng lặng gió, một tiếng động cũng không.
“Muốn thì tự đi đi” Hắn liếc cái ánh mắt sát khí về phía Thượng Thiên. Như đang thầm chửi rủa điều gì đó…
“Huynh không cần khó khắn vậy đâu mà ~ Đi một chút rồi về thôi”
“Phiền quá! Ngươi muốn đi đâu đây?” Dù gì nếu vẫn muốn ở đây phê tấu chương, mà Thượng Thiên cứ lải nhải bên tai như vậy cũng chẳng thể tập trung. Chỉ đành đứng dậy mà đi theo ý hắn thôi.
“Đương nhiên là tới Kỷ Hoa cung rồi.”
“Đến đó làm gì?”
“Đến gặp tẩu tử tương lai chứ làm gì”
Tích Lịch Thượng Thiên, hắn chạy lăng xăng như một đứa trẻ con. Còn Nhất Sinh, hắn chỉ có thể bất lực đi theo cái tên bằng hữu này của mình.
- oO0Oo-
“Nhất Ngôn ca ca!” Từ khi mới bước vào, An Thục đã thấy bóng dáng của ai đó nấp sau thân cây từ xa xa, tuy hơi mờ chút nhưng cô đoán đó là Nhất Ngôn
Không ngờ là… khi nghe tiếng gọi, bóng người đó vụt mất đi. Cô đang hơi băn khoăn, lo lắng pha chút sợ hãi thì có tiếng người:
- Thục Nhi, sao nay muội lại có thì giờ đến chơi với huynh vậy?
- Ngôn ca ca… rõ ràng… nãy có bóng người phía xa kia, giờ mất đi đâu rồi… Muội tưởng là huynh…
- Đâu có! Huynh vừa từ bên trong ra mà
- Sao… sao lại vậy được?
- Chẳng lẽ… có thích khách?
- Thôi thôi. Chắc là muội nghĩ nhiều rồi. Chúng ta vào trong nói chuyện.
- Được!
Rõ ràng lúc nãy… có bóng người kia mà!
- oO0Oo-
Thượng Thiên và Nhất Sinh đều đã ghé chân lại ở Kỷ Hoa cung. Nhưng… ngoài cung nữ, với người hầu, ngoài ra chẳng còn ai
“Chủ tử của cung này đâu?” Hắn giận dữ. An Thục lại đi rồi. Lại trốn hắn sao?
“Hồi bẩm Triệu vương gia, công chúa sáng nay mới đến Lãnh Cơ điện với Ưu Ly cô nương rồi.”
Lãnh Cơ điện? Đến đó làm gì?
“Aiya~ Nếu nãy huynh đến sớm hơn thì có phải người ta vẫn ở đây không” Thượng Thiên hắn nói với cái giọng bực bội, tức giận. Mất công đi đến đây mà hoàn toàn không thấy người đâu
“Quay về phủ” Hắn nói, quay bước đi lên ngựa. Nhưng lại bị Thượng Thiên cản:
- Ể… về là về thế nào? Bổn thiếu gia hôm nay không gặp được người thì không về.
- Muốn gặp?
- Phải!
- Đến Lãnh Cơ điện mà gặp
- Này huynh đệ, huynh không đi sao?
- Không có hứng
- Đi mà đoán nương tử nhà huynh về chứ, để người ta ở chỗ một nam nhân khác huynh chịu được sao?
- Ngươi…
- Đi đi nghĩ gì nữa
- Đi thì đi
- oO0Oo-
Hắn bước vào với cái luồng khí lạnh bao quanh. Nhìn từ xa đã thấy An Thục cười nói với Nhất Ngôn…
“Ở với ca ca ta, cô lại vui vẻ như vậy. Còn ta thì cô lại tránh né”
An Thục giật mình quay đầu lại nhìn… Có lẽ cô đang thắc mắc rằng sao hắn lại tìm đến đây nhỉ? Cô cũng nên biết rằng, cả cái đế đô này trêи dưới đều sợ hắn, đến Nhất Ngôn cũng phải kiêng dè. Hắn hỏi, ai dám không trả lời thành thực thì chỉ có thể đối mặt với cái chết.
“Ta vui vẻ với Ngôn ca thì liên quan gì đến ngươi?”
“Liên quan vì cô là Triệu vương phi tương lai”
“Tương lai là chuyện tương lai. Bây giờ chúng ta vẫn chưa là gì của nhau đâu. Ngươi đừng có tự mãn”
Nói lí lẽ với nha đầu này thật không được kia mà
“Được! Coi như cô giỏi”
"Phải! Ta giỏi lắm đó"
"Cô... Haiz..."
Hắn cứ thế tiến lại phía bàn trà, lại cứ như thế thản nhiên ngồi xuống. Hắn... có mưu đồ gì đây?