Sau khi nghe lệnh, ngay lập tức binh lính và cung nữ đưa thi thể Dương An Thục đến Lam Hồn Động Mạch, nhưng vô tình xảy ra một điều kì lạ. Thi thể của An Thục vừa đưa vào lại biến thành một làn khói trắng lạnh lẽo.
Một cung nữ nhìn thấy hiện tượng đó, ngay lập tức chạy về báo cáo cho Triệu vương. Hắn nghe xong lại gục xuống, hắn khóc trong đau khổ
“Sao cơ? Nàng đã bỏ ta đi như vậy, đến hài cốt của nàng cũng không để ta giữ lại hay sao?”
Do quá đau buồn, Triệu vương Nhất Sinh đã đổ bệnh. Độc tố hoàn toàn bị tiên khí của An Thục áp chế vào loại bỏ hết, đó là một kỳ tích. Nhưng sự ra đi của An Thục, lại khiến cho Nhất Sinh nhiều lần muốn tự vẫn
Sáng hôm sau, Tích Lịch tướng quân đến vương phủ của Nhất Sinh. Hắn đang tính thăm hỏi bệnh của Triệu vương, đồng thời chia buồn về sự ra đi của Vương phi. Ai ngờ vào, hắn lại thấy Nhất Sinh đang chuẩn bị lọ thuốc độc, hắn lại muốn tự vẫn?
“Này này, khoan đã! Ngươi định làm gì hả?” Tích Lịch Thượng Thiên ngay lập tức chạy lại, dành lấy lọ thuốc độc đó rồi ném nó đi
“Cút ra, bổn vương phải đi tìm vương phi” Nhất Sinh bây giờ như biến thành một người khác. Hắn bây giờ lại yếu đuối vậy sao?
“An Thục tẩu tẩu đã hi sinh cả mạng sống của mình để cứu ngươi, vậy mà ngươi lại muốn phụ lòng cô ấy hay sao hả? Ngươi muốn tất cả những gì cô ấy làm cho ngươi để giúp ngươi loại bỏ độc tố đều đổ sông đổ bể hay sao? Mau tỉnh lại đi! Ngươi không thể mãi như thế này” Thượng Thiên giữ chặt người Triệu vương. Hắn khuyên răn, giúp Triệu vương thoát khỏi trạng thái này
- oO0Oo-
Linh hồn An Thục lúc này đã đến Qủy Quan phủ của Diêm vương. Nơi đây u tối và đáng sợ, lạnh lẽo. Trước đó ở nơi Phàm thế, lần đầu đến Triệu vương phủ, nói thật là ở đó chẳng có chút cây xanh, lại thêm cái sát khí áp bức đã đủ đáng sợ rồi. Nhưng Qủy Quan phủ này có khiến người ta rùng rợn hơn nữa
An Thục xếp hàng lần lượt đến gặp Diêm vương. Dọc đường đó, cô thấy những người tốt đều sẽ được gửi lên Thiên đàng. Nhưng lại có kẻ xấu kia, bị tra tấn, hành hung đến man rợn
- Cô là Dương An Thục? – Cuối cùng cũng đến lượt An Thục. Diêm vương trông cũng không có đáng sợ như cô tưởng tượng. Ông ấy cũng như những lão già ở Hạ giới mà thôi, trông hiền từ vậy mà lại làm Diêm vương
- Chính là tiểu nữ! – An Thục cũng chẳng sợ hãi nữa, cô thẳng thắn trả lời, không chút rụt rè và khiêm nhường
- Ngọc đế đã có lệnh rồi! Cô không cần phán nữa, ta sẽ cử người đưa cô đến tận Thiên đình diện kiến Ngọc đế
Thế này có được gọi là ưu tiên quá không nhỉ? Những người khác phải đợi nhanh nhất là hai khắc mới ra cái chốn Quan phủ này, vậy mà cô vừa vào đã được hộ tống lên tận Thiên đình rồi.
Quãng đường lên Thiên giới không phải là xa lạ với cô nữa. Nhưng bây giờ cô không còn là Thượng vị tiên nữ, cô bây giờ còn chưa sánh nổi với phàm nhân. Đi lên Thiên giới bây giờ cô không thể tự thân mình đi nữa, cứ như ngày đầu tiên mà thôi, cô phải nhờ sự trợ giúp.
- oO0Oo-
Thiên đình rộng lớn này vẫn khang trang và trịnh trọng đến nhường nào. Ngọc đế đã ngự trêи tận ngai vàng đợi cô từ hồi nào, ánh mắt ngài ấy hiền từ và trìu mến nhìn cô từ xa
“An Thục! Như quả nhân đã nói, quả nhân sẽ giúp ngươi thành thần”
Cứ ngỡ ngài ấy chỉ đùa một chút, nhưng xem ra lời nói của Ngọc hoàng là sự thật rồi. Nhưng với một nữ tử không còn chút tiên khí như cô, làm sao tu nổi lên thần?
- Nếu ngươi có thể thành công thành thần, ngươi có thể có những thứ ngươi muốn. Nam nhân mà ngươi lo rằng sẽ mất, ngươi cũng có thể lấy lại
- Bệ hạ, vậy bây giờ thần nữ phải làm sao?
- Ngươi hãy đến thành Lưu Yến.
- Thành Lưu Yến sao? Sao thần nữ lại chưa từng nghe thấy cái tên này
- Ngươi đương nhiên chưa nghe thấy, bởi nó được ẩn thân vô cùng kĩ. Không phải ai cũng có thể ra vào
- Vậy…
- Ngươi có thể tìm đến một người
- Ai chứ?
- Lãnh Huyết! Tuyệt phẩm Cầm sư, Thượng cổ Đế giả
Nghe danh trông lạ lạ, có lẽ là một cao nhân nhỉ? Mà khoan đã, Đế giả sao? Võ công có lẽ không tồi đâu nhỉ? Học võ bây giờ có tổng cộng 6 giai: Võ giã, Cường giả, Đấu giả, Vương giả, Tôn giả và Đế giả. Mà mỗi giai lại chia ra ba cấp: Sơ gia, Trung giai và Cao giai. Hắn lại ở giai cao nhất. Ta mới học võ nên cũng chỉ là Võ giã Trung giai mà thôi. Bái hắn làm sư phụ thì cũng hay
- Nhưng hắn chết rồi
Nghe đến đây xong, An Thục hơi bối rối. Chết rồi? Ngọc đế đang bảo An Thục đến tìm người chết sao? Làm sao có thể chứ?
“An Thục, ngươi phải đến Duệ Tinh các, cách nơi này ba dặm. Ở đó sẽ đấu giá những thứ hữu ích cho ngươi, và sẽ giúp ngươi tìm được hắn”
An Thục nghe xong, quả thực là không hiểu. Đã chết rồi kia mà, sao mà tìm được? Nhưng lời Ngọc đế nói chắc chắn không phải lừa cô, nên cô cũng thu xếp mà khởi hành vào ngay ngày hôm sau
Trước khi đi, Ngọc đế có đưa cho cô một lệnh bài và dặn dò cô cẩn thận
- Đây là ngọc bài của Thiên đình. Lính canh cửa Duệ Tinh các sẽ không làm khó cô”
- oO0Oo-
Xe ngựa đưa cô đến Duệ Tinh các, mất tròn hai canh giờ. Nghe nói Duệ Tinh các này đấu giá chỉ toàn những thứ quý hiếm, giá hơi cao một chút nhưng nếu sở hữu được thì quá tốt rồi.
Đến trước cửa Duệ Tinh các, cô liền bị hai lính canh chặn lại. Theo lời căn dặn của Ngọc hoàng Đại đế, An Thục đưa Lệnh bài đến trước mặt hai tên lính kia. Hai người họ trông thấy, liền cung kính mời cô vào. Còn gọi người sắp xếp cho cô ghế ngồi thượng hạng.
Không ngờ Lệnh bài này của Ngọc đế lại có giá trị như vậy
“Màn đấu giá của Duệ Tinh các xin được phép bắt đầu với vật phẩm đầu tiên, Lạn Châu Vương giả” Diệp Uyên – người đấu giả của Duệ Tinh các – cho người đưa ra hộp đựng một viên thần đan. Mở ra mà bên trong lại phát ra thứ ánh sáng kì lạ và huyền ảo
“Người sở hữu nó sẽ thuận lợi bước vào cảnh giới Tôn giả Sơ giai. Giá khởi điểm là mười vạn”
<em>Mười vạn sao? Không rẻ nhỉ? Nhưng thường cái cuối sẽ là cái hay, nên cứ để đó đã. Mất cái này tu luyện từ từ cũng không muộn. Ahyhy, Ngọc đế bảo ta có tư chất phi phàm kia mà- Ta hai mươi vạn
- Bốn mươi vạn
- Thêm hai mươi vạn
- Thêm mười vạn
- Ta một trăm vạn
- Một trăm hai mươi vạn!
Không ngờ rằng Lạn Châu Vương giả này lại có giá cao đến thế! Nhưng có thể thuận lợi lên đến Tôn giả thì như vậy cũng đáng lắm chứ!
“Một trăm hai mươi vạn lần một… lần hai… lần ba. Thành giao!”Hừm, người sở hữu chính là một tên thiếu gia, trông có vẻ giàu có, hắn là Đấu giả Trung giai.
Qua thêm một màn đấu giá nữa, cuối cùng cũng đến vật phẩm cuối cùng mà An Thục mong chờ nhất
“Sau đây chính là vật phẩm cuối, Thất Thần Luyện kiếm” Diệp Uyên mở hộp vật phẩm chứa đựng thanh kiếm đó lại không có ánh sát chói lòa như hai vật phẩm trước đó. Nó chỉ sáng phất phờ, nhẹ nhẹ, mọi người xung quanh cũng hình như là không có hứng thú lắm “Duệ Tinh các trước giờ không giấu diếm ai. Nói thẳng luôn là vật phẩm thứ ba này không thể giúp tăng tiến tu vi gì đâu. Giá khởi điểm là năm mươi vạn”
Nói xong, ai cũng chẳng để ý đến nữa. Không thể giúp tăng tu vi mà lại đắt đỏ đến thế sao? Nhưng cũng không thể ra về tay không, An Thục thuận lợi bỏ ra sáu mươi vạn để mua lại Thất Thần Luyện kiếm.
Nhưng mua được rồi thì sao nữa chứ? Haiz, An Thục tìm đến một quán trọ. Dọc đường đi có một ông lão trông như ăn mày, nhưng tu vi lại có vẻ không tầm thường, ít nhất cũng phải đạt đến mốc Tôn giả Cao giai. Ông ta nhẹ giọng ra hiệu cho cô lại
- Tiểu cô nương, cô chính là chủ nhân mới của Thất Thần Luyện kiếm sao?
- Hửm? Trông không có gì đáng được chú ý, vậy mà một cao nhân như ông lại để ý sao?
- Nó không phải thanh kiếm bình thường
- Nó thì có gì không bình thường chứ?
- Thanh kiếm này sẽ phát huy tác dụng của nó tại thành Lưu Yến.
- Thành Lưu Yến? Ông biết nơi đó ở đâu hay sao?
- Cô có thấy tòa tháp phía xa kia không? – Nói rồi, ông lão đó chỉ tay về phía tòa Thất Tháp.
- Phải thì đã sao?
- Cô đi ra đằng sau tòa tháp đó, lấy Thất Thần Luyện kiếm ra, sẽ có một lối mở dẫn đến thành Lưu Yến.
An Thục nghe thấy xong, tâm trạng lại vô cùng hứng khởi. Nhanh như vậy lại tìm được đến thành Lưu Yến rồi. Vậy là có thể tìm được cái người tên Lãnh Huyết kia.
An Thục bước đến sau tòa Thất Tháp, làm theo như đúng lời dặn của ông lão cao nhân kia. Qủa nhiên khi đến đúng vị trí, thanh kiếm bừng sáng. Những lớp gạch dần chuyển, An Thục thấy một lối mở vào đến thành Lưu Yến.
Khi cô bước vào bên trong, cảm giác không khí khác hẳn so với bên ngoài. Đi được một đoạn gặp một nữ nhân đứng tuổi
- Tiểu cô nương, hình như cô không phải người ở đây. Ta không nhớ là đã gặp qua cô
- Đúng như tiền bối đoán, tiểu nữ chỉ mới đến đây
- Cô đến đây… vì bảo vật của Tuyệt phẩm cầm sư?
- Xem ra tiền bối biết
- Nếu muốn, ta sẽ chỉ dẫn cho cô
- Tại sao lại giúp ta?
- Ta nhìn được tư chất của cô không tầm thường. Có thể chính là truyền nhân của Ngài ấy
- Vậy phiền tiền bối rồi
Vị tiền bối kia tự xưng là Tự Nghiên, là một Vương giả Trung giai. Bà ấy đưa cô đến trước một động nhỏ. Nơi này lại tìm được bảo vật đó sao? Liệu có tin được bà ấy không?
Vào được động này, có lẽ sẽ tìm được bảo vật. Nhưng mà… chẳng lẽ lại không có chút phòng vệ nào hay sao? Suy nghĩ chưa dứt, có một tiếng nói từ trêи vách đá. Cửa động không còn hình dạng là một tảng đá, mà như một con mãnh thú. Tự Nghiên tiền bối và An Thục đến sợ hãi, cho đến khi nghe câu nói của thú kia
“Đọc mật mã nếu muốn bước vào bên trong”
An Thục loay hoay, chẳng ai nói là phải có mấy cái thứ mật mã này. Chẳng biết phải làm sao, cô chỉ đành trả lời theo bản năng
“Ta làm gì biết mật mã gì chứ? Chỉ biết ‘Vừng ơi mở ra’ thôi”
Không ngờ rằng đó lại chính là mật mã của hang động này. Tự Nghiên tiền bối và An Thục, cả hai người hoàn toàn không tin được luôn. Vào bên trong động, có một thứ đang phát sáng xa xa, trêи một hòn đá. An Thục định đưa tay chạm vào, Tự Nghiên tiền bối tiền phi một cây châm vào người An Thục
“Hahaha… Đa tạ cô nương đã giúp ta lấy được bảo vật này. Có được nó thì ta có thể thống trị cả giang sơn” Bà ta hiện nguyên hình là một con Hồ ly chín đuôi.
Hơ… Hồ ly mà đòi thống trị giang sơn? Bà ta bị ảo à?
Cô chẳng thể nghĩ ngợi thêm, lại ngất đi. Cây châm kia bên trêи có độc dược. Không ngờ cô lại bị lừa thế này.
Tựa như đang ngủ, cô mơ thấy một giấc mơ kì lạ. Trong mơ, cô thấy một vị nam nhân tuấn tú, dáng người hắn hơi gầy và cao, tóc và y phục của hắn đều là màu bạch kim, tư chất không tầm thường. Nhìn sơ qua, tu vi có lẽ ngất trời
- Đây là đâu?
- Cô chính là Dương An Thục sao?
- Phải! Ngươi là ai?
- Ta là Thượng cổ Đế giả - Lãnh Huyết
- Lãnh Huyết cao nhân?
- Nhưng ta đã bị hãm hại. Sau khi chết bị phong ấn trong ngọc bội, trở thành ngọc hồn. Cô chính là người đã thức tỉnh ta sau vạn năm qua, chỉ có người trải qua ba lần sinh tử mới có thể triệu tỉnh ta. Trăm vạn năm qua, cô chính là người đầu tiên
- Thật… thật sao?
- Nếu cô đã triệu tỉnh ta, vậy từ nay ta sẽ bảo vệ cô – Nói rồi, Lãnh Huyết giao cho cô ngọc bội
- Bảo vệ sao?
- Ta ở bên cô, có thể giúp cô đạt đến mức Vương giả. Có điều, thân thể bây giờ của cô quá yếu, một chút chân khí cũng không có. Rời xác quá lâu sẽ không tốt, phải quay về ngay. Khi nào cần thì gọi tên ta
- Đợi… đợi đã!
Cô vừa dứt câu, thì đã tỉnh dậy rồi. Cứ như chết đi sống lại. Vừa rồi hình như không phải mơ, trêи tay cô kia chính là ngọc bội mà Lãnh Huyết đưa cho. Cô ngước nhìn xung quanh, con Hồ ly kia đã bị giết chết, còn thứ phát sáng màu xanh vừa nãy cũng chẳng còn trêи đá. Chẳng lẽ bảo vật đó… lại chính là ngọc bội này sao? Không nghĩ thêm nhiều, cô lập tức rời khỏi đó, quay lại thành Lưu Yến.
Thành Lưu Yến này lại vô cùng rộng lớn, chia ra thành ngũ thành khác nhau: Kim thành, Diệp thành, Hoa thành, Lam thành và Liên thành. Nghe phong thanh đâu đó một tháng nữa sẽ đến ngày diễn ra Đại hội Cầm sư, là nơi đánh giá thứ phẩm của những cao nhân chơi đàn. An Thục cũng có hứng thú, nhanh chóng đi tìm một cây đàn để dự thi