“Thành thân gì chứ? Ta còn trẻ ta muốn đi chơi” An Thục nói rồi lấy tay đẩy mạnh Nhất Sinh ra.
Cô đứng lên chỉnh sửa lại y phục, lấy một cây quạt màu lục rồi cầm tay Nhất Sinh chạy ra ngoài.
“Hôm nay đi ngắm trăng”
An Thục và Nhất Sinh ngồi bên hồ Vân Âm. Trăng hôm nay đúng là rất đẹp. Ánh sáng huyền ảo rọi xuống mặt hồ. Lâu lâu có những áng mây lướt ngang qua, che đi một phần trăng khiến cảnh sắc vô cùng nên thơ.
Đây là lần đầu, ta trải nghiệm cảm giác này… Trải nghiệm bên cạnh người mình yêu… Nhưng chúng ta sắp phải xa nhau rồi.
An Thục nghĩ ngợi một hồi, rồi không biết mình đã ngủ say trêи vai Nhất Sinh từ bao giờ. Một ngày trôi qua, cô cũng cảm thấy mệt mỏi. Huống chi là đang chăm sóc một người bị trúng độc.
“Ầy, lại ngủ rồi” Nhất Sinh nhìn cô rồi phì cười. Bây giờ đang còn sớm a~ Vậy mà lại khiến hắn nhớ đến lần hắn uống rượu rồi ngồi trêи cây. Cơ mà vẫn có sức đưa An Thục vào đến tận giường. Quay sang nhìn cô nương hậu đậu tựa trêи vai mình ngủ ngon quá, hắn bất giác lấy tay bóp chiếc mũi cao thanh tú của An Thục.
An Thục đang ngủ bỗng dưng bị ngạt do cái tay hư của Nhất Sinh, bàng hoàng tỉnh dậy trong vô thức. Cô nhìn sang Nhất Sinh, hắn nhìn bộ mặt của cô rồi cười lớn.
“Sao huynh làm thế hả?” Cô đứng bật dậy, chống nạnh rồi cái gương mặt phụng phịu nhìn về phía Nhất Sinh “Ta đang ngủ kia mà”
Cái dáng vẻ này của An Thục càng khiến Nhất Sinh buồn cười hơn nữa. Ai nhìn vào cũng thấy rất đáng yêu.
“Nhìn nàng ngủ ta thật cứ muốn chọc a~” Hắn nói rồi kéo tay An Thục ngồi xuống cạnh hắn. “Được rồi! Khoan đã hẵng ngủ, ngắm trăng đi kìa”
Vừa nói, hắn chỉ tay về phía trăng sáng trêи cao phía xa. Ánh trăng thanh thoát chiếu rọi xuống tận mặt hồ, phản chiếu lại hình ảnh hai người dưới mặt nước trong vắt.
“Thôi a~ Ta mệt rồi! Về ngủ thôi” An Thục đứng dậy, không quên cầm lấy tay Nhất Sinh kéo hắn đi theo. Cô ấy vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài, nhìn dáng vẻ uể oải hết sức.
Nhìn cái cô nương kia cứ đi xiêu đi vẹo, trông mệt mỏi thấy chán, Nhất Sinh bước nhanh đi trước cô, rồi dừng lại ngay đằng trước
“Lên đi” Hắn ngồi xổm xuống, hắn đây là… “Ta cõng nàng”
An Thục vui vẻ trèo lên lưng hắn. Đỡ được một đoạn đường, vừa hay cô đang mỏi chân, thực chất là đang lười lắm đây. Trêи đường đi, cô chắc chắn là không thể ngồi yên. Đi bên dưới cành cây đào, cũng phải vươn lên ngắt một cái lá. Đi cạnh bụi hoa nhài cũng phải mò tay ra lấy một bông. Chán chẳng có gì nghịch lại đi nhéo tai với má Nhất Sinh. Đúng là nam nhân số khổ…
Về đến Kỷ Hoa cung thực là “gian khổ”. Nhất Sinh lần đầu tiên ngay lập tức leo lên giường, còn An Thục thì lại chạy đi kiếm điểm tâm ăn nhẹ.
Ăn uống no nê rồi hai người đều từ từ chìm vào giấc mộng.
Ầy, ta không nghĩ hắn lại có lúc dịu dàng thế này a~
- oO0Oo-
Buổi sáng hôm sau, trời mưa lâm thâm. An Thục và Nhất Sinh đều dậy từ rất sớm, nhưng do trời mưa nên cả hai đều không thể cùng nhau ra ngoài dạo chơi
“Thiển Nhi, lấy dù cho ta, ta đến Dưỡng Tâm điện” An Thục ngồi lâu đã cảm thấy chán nản, bèn đến thăm hài nhi và đồng thời bàn đến… hôn sự.
“Ta đi với nàng”
Đương nhiên bỏ Triệu vương kia ở lại trong cung một mình cũng không ổn. Hắn muốn đi theo cũng đành phải cho hắn đi, dù gì thì việc này cũng có liên quan phần nhiều đến hắn mà
- oO0Oo-
“Lam Thục công chúa, Triệu vương điện hạ đến” Thái giám đứng từ ngoài bẩm báo, rồi đẩy cửa cho cô và Nhất Sinh vào.
Từ xa, Trấn Lâm đang ngồi phê duyệt tấu chương thì thấy An Thục và Nhất Sinh, vội vàng chạy ra ôm chầm lấy cô.
“Mẫu thân, người đến thăm Lâm Nhi sao?” Hiện giờ giọng của Trấn Lâm đang hơi khàn, có lẽ vẫn chưa khỏi hẳn bệnh chăng?
“Tham kiến Triệu vương thúc thúc” Trấn Lâm quay sang, mỉm cười với Nhất Sinh, một nụ cười ngây thơ đến đáng yêu
“Con nên gọi là phụ thân” Nhất Sinh bước gần lại, xoa đầu Trấn Lâm rồi mỉm cười nói nhỏ
Mà An Thục với Nhất Sinh đến cũng vừa hay là Trấn Lâm xong xuôi việc triều rồi. Ba người đi ra Ngự hoa viên tản bộ, dù sao thì khi đến đây, trời cũng đã tạnh mưa rồi
- oO0Oo-
“Mẫu thân, lúc nãy thúc ấy nói vậy là sao?” Trấn Lâm rảo bước chầm chầm, quay sang nhìn và hỏi An Thục với vẻ hiếu kỳ.
“Ta và mẫu thân con sắp thành thân rồi, Lâm Nhi”
“Vậy hai người chọn ngày đi là vừa” Trấn Lâm vẫn rất thương mẫu thân mình, chỉ cần mẫu thân muốn, cậu luôn ủng hộ hết sức
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy An Thục này rất may mắn, liệt kê thân phận của cô sẽ thấy, sinh ra đã là Thiên kim Dương gia, rồi được Thái hậu nhận nuôi làm công chúa, Triệu vương phi tương lai rồi còn là mẫu thân yêu quý nhất của Hoàng thượng. Bảo sao bao nhiêu người muốn hãm hại, hoàn toàn là do lòng đố kỵ hết mà thôi
“Ta muốn ngay ngày mai, cô ấy trở thành nữ tử duy nhất của ta. Mãi mãi vẫn là của ta. Bên nhau đến bạc đầu” Nói dứt lời câu nói đó, Nhất Sinh cầm tay An Thục kéo về phía mình, quay người cô ấy lại, rồi tặng cô ấy một nụ hôn. Lần thứ hai rồi.
Hai người họ tình tứ không để ý tới Hoàng thượng kia đang hai con mắt nhìn chằm chằm.
“Ầy, con hình như làm phiền hai người a~ Mà mẫu thân, người còn nhiều chuyện chưa hoàn thành lắm đó…”
Trấn Lâm chưa nói hết câu, liền bị Nhất Sinh chặn lại, cắt ngang rồi chèn một câu nói khác
“Cưới trước rồi tính sau”