"Phế tích? Đương nhiên ta biết rõ chứ." Lý Phàm là "khách quen" của Tùng Vân Hải. Vậy nên, hắn chẳng còn xa lạ gì với đống phế tích trải rộng khắp đáy biển Tùng Vân Hải này. "Ý ngươi là gì? Những phế tích này chính là văn minh bị lãng quên?" Lý Phàm hỏi. Triệu Nhị Bảo lắc đầu: "Không không không, những phế tích này đều là thứ bản địa của Tùng Vân Hải..." "Cũng không hẳn..." Triệu Nhị Bảo gãi gãi đầu, khoa tay múa chân: "Tùng Vân Hải hiện tại vốn cũng không phải biển."...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.