Hà Chính Hạo đã sớm không còn là chàng thiếu niên ngông cuồng nhiệt huyết của ngày xưa nữa. Sau hàng chục năm lăn lộn ở Tùng Vân Hải, y đã hiểu rõ sự tàn khốc của thực tại. Hà Chính Hạo thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Đạo hữu cứ nói đùa. Thiên phú tu hành của Nhược Thủy cao hơn ta rất nhiều.” “Dù đời này ta có thể tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh, đến lúc đó, nói không chừng nàng ấy đã thăng cấp lên thành Hoá Thần rồi.” “Chức pháp sư Hoá Thần…”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.