Khác với khảo hạch thông thường.
Bởi trận xu (1) của Thiên Huyền Tỏa Linh Trận vô cùng quý hiếm nên không có chuyện chỉ vì một lần kiểm tra mà mang tất cả hơn một ngàn trận xu đến Thiên Vũ châu.
(1): trụ cột của trận pháp
Cho nên, lần kiểm tra bày trận thực tế này, không phải tất cả học viên trận đạo đồng thời tiến hành mà là chia năm mươi người thành một đội, phân đội kiểm tra theo thứ tự.
Trong khi đó, thứ tự tham gia kiểm tra được sắp xếp dựa theo thành tích kiểm tra tổng hợp thường ngày của mọi người.
Lý Phàm xếp hạng ở nửa phần đầu danh sách nên không cần chờ đợi lâu.
Quy mô của Thiên Huyền Tỏa Linh Trận rất to lớn, cho dù là thiên tài cỡ nào, nếu muốn xây dựng toàn bộ trận pháp thì không mất thời gian mấy năm là không làm nổi.
Tóm lại, đây chỉ là một lần kiểm tra trình độ bày trận của mọi người mà thôi, không thể nào thật sự lãng phí nhiều thời gian đến vậy.
Thế nên, quy tắc cụ thể là: Trong vòng bảy ngày, học viên tận dụng mọi khả năng để xây dựng kết cấu trung tâm của trận pháp.
Thứ tự xếp hạng cuối cùng sẽ quyết định theo tình hình bày trận thực tế.
Lý Phàm được xếp vào tổ thứ sáu, phỏng chừng cũng phải hơn bốn mươi ngày sau mới đến phiên hắn.
Đồng thời, trong thời gian kiểm tra, nghiêm khắc cấm học viên ra ngoài.
Chỉ có học viên đã kết thúc kiểm tra mới có thể rời khỏi biệt viện Hoàn Vũ để đi Thiên Vũ thành thả lỏng tâm trạng.
Tuy nhiên, vì đã có vết xe đổ trước đó, bọn họ cũng không được rời khỏi Thiên Vũ thành nửa bước.
Lý Phàm vừa chờ đợi vừa nghiên cứu chiếc hộp đen nhỏ mà Trương Chí Lương giao cho hắn.
Trước đó, Lý Phàm từng định phá giải, thế nhưng khi ấy, Trương Chí Lương chưa chết, phía trên hộp đen nhỏ dường như có bao phủ một cấm chế trận pháp phong ấn không rõ bao phủ bên ngoài, Lý Phàm thử vài lần đều không thành công nên đành tạm thời từ bỏ.
Hiện giờ, Trương Chí Lương đã mất, Lý Phàm nhận thấy tầng cấm chế kia cũng tự động biến mất.
Có nghĩa đã đến lúc mở di sản của Trương Chí Lương ra.
Hắn không cần phí quá nhiều công sức, sau khi mộ sợi dây nhỏ màu bạc hiện lên trên hộp đen thì trận pháp phong ấn đã bị Lý Phàm xóa bỏ.
Đồ vật bên trong cũng lộ ra hình dáng, không khác gì mấy so với đời thứ mười hai.
Ngọc giản ghi chép Vô Hạn Pháp, tâm viên hương, thức linh cầu, di đoái, cùng với một khối ngọc giản bình thường có chứa di ngôn của Trương Chí Lương.
Đầu tiên, Lý Phàm đọc di ngôn của Trương Chí Lương.
Sau một lát, với vẻ mặt đầy cảm khái, hắn buông ngọc giản xuống.
Trong di ngôn, Trương Chí Lương trình bày đơn giản, mấy năm trước, dưới cơ duyên trùng hợp, ông biết được Xích Viêm sắp buông xuống Tùng Vân Hải.
Vì để có thể tiến lên cảnh giới Hợp Đạo, ông bắt đầu mưu đồ được ăn cả ngã về không.
Nếu Lý Phàm có thể nhìn thấy di ngôn trong ngọc giản, vậy thì có nghĩa là ông đã hợp đạo thất bại, thân tử đạo tiêu.
Giọng điệu của Trương Chí Lương tràn đầy tiếc nuối, nhưng mà ông cũng tỏ vẻ bản thân tuyệt đối không hối hận.
Trong đại chiến Thiên Linh châu, tu sĩ Vạn Tiên Minh và Ngũ Ông Hội chém giết nhau, liên tục ngã xuống như con sâu cái kiến.
Trương Chí Lương càng tận mắt chứng kiến mấy vị tu sĩ bình thường có quan hệ tốt với ông, giờ phút ấy, lại chết thảm trước mặt mình.
Cả không trung đều tràn đầy dị tượng tu sĩ vẫn lạc.
Bình thường, còn chưa thấy rõ ai mới chết thì đã bị dị tượng tu sĩ vẫn lạc phía sau bao trùm.
Ở trong chiến tranh, thân là trận pháp sư Nguyên Anh, sự kiêu ngạo của Trương Chí Lương hoàn toàn bị nghiền nát.
Đừng nói là Nguyên Anh, ngay cả tu sĩ Hóa Thần, ở trong trận đại chiến này, cũng chỉ có thể như nước chảy bèo trôi, sinh tử do mệnh.
“Dưới Hợp Đạo, tất cả đều như con sâu cái kiến.”
Trương Chí Lương tỉnh ngộ, đồng thời, nội tâm của ông cũng khó tránh khỏi sinh ra tham vọng vô hạn với Hợp Đạo.
May mắn, y còn sống trở lại Tùng Vân Hải, đại nạn chẳng những không chết mà còn có điều ngộ ra, tấn chức đến cảnh giới Hóa Thần.
Mà hiện giờ, cơ hội tốt trời cho lại xuất hiện đúng lúc, sao ông ta có thể vứt bỏ cơ chứ?
Nếu thất bại, ông đã sớm ai bài xong.
Ông chỉ sợ là tuyệt học cả đời, “Vô Hạn Pháp”, cứ thế biến mất, nên đã lưu lại truyền thừa trước tiên.
Bởi vì ông đã dùng phần lớn của cải tích cóp để chế tạo trận miện, nên điểm cống hiến được để lại trong di đoái ở đời này có ít hơn đời trước đôi chút, chỉ còn lại hơn hai mươi vạn điểm cống hiến.
Đối với Lý Phàm hiện tại mà nói, nhiêu đó cũng chỉ là có còn hơn không.
Điều khiến Lý Phàm coi trọng hơn chính là Vô Hạn Pháp của Trương Chí Lương cảnh giới Hóa Thần so với Nguyên Anh thì có điểm gì khác biệt.
Lý Phàm đốt tâm viên hương lên, tay cầm ngọc giản có hình tứ giác đều mạ vàng kia, cẩn thận đọc từng chữ một.
Sau cảnh giới Kim Đan, cường độ thần thức Lý Phàm gia tăng một khoảng lớn.
Lần này, Lý Phàm đã không còn cảm giác choáng váng nên nhanh chóng xem xong nội dung đại khái trong ngọc giản một lượt.
Lý Phàm đã sớm thuộc lòng nội dung của Vô Hạn Pháp ban đầu.
Lần này, so sánh với bản mới, hắn nhanh chóng nhận ra chỗ khác biệt, hoặc có thể nói là chỗ cải tiến.
Lý niệm trung tâm của Vô Hạn Pháp là trận pháp có thể tự động không ngừng diễn hóa, luôn luôn trong quá trình trưởng thành mỗi phút mỗi giây.
Mấu chốt nhất là nó thiếu khuyết một hạt nhân trung tâm có thể cung cấp lực chống đỡ cho trận pháp tiến hóa vô hạn.
Đời thứ mười hai, bởi vì từ tầm mắt hạn chế của Nguyên Anh cảnh, Trương Chí Lương cũng không nói rõ đối tượng hạt nhân nào có khả năng tham khảo.
Mà đời này, Trương Chí Lương lại nói thẳng không cố kỵ, hạt nhân trung tâm thích hợp nhất cho Vô Hạn Pháp là chí bảo của Vạn Tiên Minh, Thiên Huyền Kính.
Bởi vì, khi có vô số tu sĩ Vạn Tiên Minh sử dụng Thiên Huyền Kính cùng một lúc thì nó cũng sẽ không có biểu hiện trì trệ nào.
Càng không cần phải nói đến Thiên Huyền Kính còn đồng thời phụ trách các sự vụ như điều tiết khống chế giá vật phẩm, khống chế tin tức lưu chuyển, vân vân...
Có thể thấy, năng lực nó xử lý số liệu của nó đáng sợ tới mức khó có thể tưởng tượng đến bực nào.
Ngoài ra, Thiên Huyền Kính còn có linh trí của bản thân, càng phù hợp hoàn mỹ với Vô Hạn Pháp.
Trước đó, vì địa vị đặc thù của nó ở Vạn Tiên Minh nên Trương Chí Lương căn bản không nghĩ đến phương diện này.
Nhưng sau đại chiến Thiên Linh châu, việc Thiên Huyền Tỏa Linh Trận xuất thế ngang trời đã dẫn dắt ông.
“Thiên Huyền Toả Linh Trận là thử nghiệm lớn kết hợp năng lực của bản thân Thiên Huyền Kính vào trận pháp.”
“Bọn họ đều cho rằng lần thử nghiệm này có phần long trời lở đất, nhưng theo ta thấy, lại vẫn cứ có chút bảo thủ.”
“Nhưng mà Thiên Huyền Kính thật sự quá mức quan trọng, một khi xuất hiện sai lầm, Vạn Tiên Minh tất nhiên sẽ bị rung chuyển kịch liệt. Cẩn thận một chút cũng là việc theo lẽ thường.”
“Dù vậy, có mặt kính mới sinh của Thiên Huyền Kính là trận xu, Thiên Huyền Tỏa Linh Trận cũng có chỗ khác biệt so với các trận pháp khác trên thế gian.”
“Ngươi tiếp thu huấn luyện kín ở Thiên Vũ châu nên có lẽ hiểu rõ việc tạo ra nó khó như thế nào.”
“Nhưng uy năng chân chính của Thiên Huyền Tỏa Linh Trận này, ngươi lại chưa chắc đã rõ ràng.”
“Cửu Sơn châu, lúc lần đầu Thiên Huyền Tỏa Linh Trận xuất hiện, ta đã đến quan sát một phen.”
"Khi nhìn thấy những cột sáng thông thiên đó sáng lên, khi toàn thân bị giám sát và dao động của Thiên Huyền Kính đảo qua người, ta chợt cảm giác được nguy cơ bị uy hiếp như ẩn như hiện.”
“Một cảm giác run rẩy đến từ sâu trong linh hồn đột nhiên sinh ra.”
“Bọn Kỷ Hoành Đạo thật sự là thiên tài, sáng tạo ra quái vật chân chính.”
“Ngẫm lại đi, sau khi từng tòa rồi từng tòa Thiên Huyền Tỏa Linh Trận hoàn thành, bao trùm toàn bộ lãnh địa Vạn Tiên Minh, chuyện gì sẽ phát sinh?”
“Thiên Huyền tỏa linh, vạn vật khó thoát. Tất cả chuyện xảy ra trên thế gian, bất kỳ một câu nói hay gió thổi cỏ lay đều sẽ rơi hết vào trong tầm mắt Thiên Huyền Kính, không sót chút nào.”
“Ở trước mặt Thiên Huyền, tu sĩ trong thiên hạ sẽ không còn bí mật nào cả.”
...
Lý Phàm đọc đến đây, không khỏi sợ hãi lẫn kinh ngạc.
P.S: đây là chương miễn phí cuối