Diệp Phi Bằng vẫn khá lưỡng lự khi ẩn thân dưới biển chờ thời cơ. Y bế khí tập trung tinh thần chăm chú quan sát trận đại chiến kinh thế giữa Xích Viêm và các tu sĩ Hóa Thần.
Tuy rằng thực lực hiện tại của y đã vượt xa Trương Hạo Ba ở kiếp trước, nhưng chiến lực thực tế của Xích Viêm và các vị tiên quân cũng lớn mạnh hơn so với kiếp trước nhiều.
Nếu chỉ có vậy, y cũng không phải quá lo lắng, quan trọng là vẫn còn một kẻ săn mồi đang ẩn nấp trên chiến trường: Trương Chí Lương!
Vị đại sư trận pháp Hóa Thần đã biết được ký ức kiếp trước của y nên chắc chắn lão sẽ không bỏ lỡ cơ hội Hợp Đạo này.
Vô số những trận miện vuông vức màu bạc kia khiến cho lòng y phát hoảng. Nhân vật như vậy sao cam tâm làm một tên hỗ trợ được cơ chứ!
Quả nhiên, sự việc phát sinh tiếp theo đã chứng thực cho suy đoán của Diệp Phi Bằng. Thậm chí Trương Chí Lương còn đê tiện hơn nhiều so với tưởng tượng của y. Lão phong tỏa chiến trường, ép buộc những tu sĩ Hóa Thần khác phải tử đấu với Xích Viêm, còn chính lão thì ngồi đó làm ngư ông đắc lợi. Hơn nữa, lão còn mời hẳn một vị Hợp Đạo tiên tôn giúp đỡ…
Lỡ như vị tu sĩ Hợp Đạo Hắc Nha này ra tay, y sẽ chẳng thể nào có cơ hội thắng cuộc. Có nên mạo hiểm hành động hay không?
Quyết tâm vốn có của y đã bị lung lay trước sự xuất hiện của vị tu sĩ Hợp Đạo này. Thế nhưng, ngay khi chứng kiến những tu sĩ Hoá Thần đang tử đấu từng người một mất mạng, Xích Viêm thì càng lúc càng bị thương nặng, còn Trương Chí Lương thì sắp hợp đạo thành công, sự do dự trong y lập tức biến mất.
Đôi mắt chợt loé lên ánh đỏ mà nhìn vào Xích Viêm đang vô cùng yếu ớt kia, y cũng không thể kìm lại được tham tâm đang tuôn trào trong lòng.
“Cung đã lắp tên, không thể không bắn!"
“Việc đã đến nước này, mình cũng không thể rút lui nữa!"
“Có sự phối hợp của Thương Hải Châu, mình có thể dùng thần thông “Côn Phệ” để nuốt trọn một phần ba Tùng Vân Hải.”
“Trương Chí Lương đã đọc được kí ức của mình, với sự cẩn thận vốn có, lão chắc hẳn đã có kế hoạch để đề phòng mình.”
“Nhưng, vô dụng thôi!"
“Mình vốn sẽ không giáp mặt chiến đấu, mặc kệ gì mà thiên địa chi phách, gì mà Trương Chí Lương, ta chỉ cần há miệng nuốt trọn!"
“Sau đó, mình sẽ thi triển thần thông “Bằng Phi” rời xa Tùng Vân Hải, đi đến “Nam Minh Thánh Thú Sơn”. Ở nơi đó, lực lượng của huyết mạch thánh thú trong người mình sẽ được tăng cường gấp đôi, mình cứ kiếm một nơi nào đó lẩn trốn, từ từ mà tiêu hóa bọn chúng!"
“Chỉ cần mười năm, không, chỉ ba năm, mình sẽ tiêu hóa sạch sẽ toàn bộ bọn nằm trong bụng kia!"
“Tới khi đó, mình chính là Xích Viêm tiên tôn mới!"
…
Chỉ trong giây lát, đã có vô số dự tính xuất hiện trong đầu của Diệp Phi Bằng.
Vì quá phấn khích, huyết mạch toàn thân của y trở nên sôi sục, trong đầu y chỉ toàn là hình ảnh chúng nhân cúi đầu thần phục khi y trở thành Hợp Đạo tiên tôn.
Mắt của Diệp Phi Bằng trở nên đỏ rực, y phát động “Kinh Bằng Biến”, huyết mạch dị thú như núi lửa phun trào, ầm ầm dâng trào, lập tức lưu chuyển toàn thân.
Thương Hải Châu điên cuồng chuyển đổi lực lượng của chính nó cùng với lực lượng đoạt lấy từ Tùng Vân Hải để tạo dựng thân thể cho dị thú Diệp Phi Bằng.
Trong lặng lẽ, một yêu thú thượng cổ với thân hình đạt đến vài ngàn dặm xuất hiện dưới mặt nước.
Cái bóng cực đại kia bao vây lấy Trương Chí Lương cùng với vô số trận miện và cả Xích Viêm, sau đó, Diệp Phi Bằng nhảy vọt lên, há miệng nuốt trọn bọn họ.
Dị thú phát ra tiếng kêu vang vọng trầm thấp, cơ thể to lớn của nó nhảy vọt lên không trung, che trời phủ đất.
Ở trên Vạn Tiên đảo và toàn bộ Tùng Vân Hải bên dưới, những tu sĩ tận mắt chứng kiến cảnh tượng này đều lộ ra vẻ khiếp đảm. Bị che phủ bởi cái bóng của cự thú, tất cả tu sĩ lẫn những hòn đảo đều đều trở nên vô cùng bé nhỏ.
Cự thú ở trên trời cao không lặn xuống biển rộng mà lại vươn đôi cánh cực kỳ rộng lớn trên lưng ra. Lúc này, hình dáng của nó đã trở thành một con quái điểu đen kịt đang vươn đôi cánh to lớn che phủ cả bầu trời. Nó ra sức vỗ cánh, gây ra từng trận gió lớn thổi khắp Tùng Vân Hải.
Dưới uy lực đập cánh của Côn Bằng, cả Vạn Tiên đảo chỉ như lá liễu trong gió,đung đưa không ngừng. Nước bắn cao vạn dặm, Côn Bằng bay vút lên không, trong chớp mắt đã lên đến chín tầng trời.
Trong bụng của nó, những âm thanh chấn động không ngừng phát ra. Tuy nhiên, với thân hình quá ư là khổng lồ của Côn Bằng, trong lúc nhất thời, những công kích như thế chẳng thể gây nên trở ngại gì cho nó.
Về phần mình, Hắc Nha Tiên Tôn được Trương Chí Lương mời đến trợ giúp lại chẳng hề có ý định ra tay, ông ta chỉ hóa thành một con quạ đen một mắt, tỏ vẻ thích thú ngước nhìn về phía Côn Bằng đang bay xa.
Ngay sau đó, Côn Bằng lại vỗ cánh lần nữa, do tốc độ quá kinh người nên trong mắt các tu sĩ, nó chỉ như một chấm đen nhỏ xíu đang không ngừng phóng về phía Nam.
Lúc này, các tu sĩ ở Tùng Vân Hải mới hoàn hồn.
“Đó… đó là cái gì vậy?"
“Bên dưới Tùng Vân Hải lại có một con quái vật khủng khiếp như vậy ẩn núp?”
“Côn Bằng! Đó nhất định là dị thú thượng cổ Côn Bằng đã tuyệt tích từ lâu!"
“Nó vậy mà nuốt chửng cả Trương Chí Lương lẫn thiên địa chi phách?! Nếu như vậy, Côn Bằng này sẽ trở thành Xích Viêm tiên tôn mới hay sao?"
“Ây, thật đáng tiếc, Trương Chí Lương tính toán kỹ lưỡng nhưng không ngờ rằng phút cuối lại phải rơi vào bụng của súc sinh. Cuối cùng đều là công dã tràng a!"
…
“Chẳng lẽ người thắng sau cùng trong kiếp này lại Diệp Phi Bằng sao?”
“Dưới sự trùng hợp cơ duyên đến từ dị thú Côn Bằng và Tùng Vân Hải, cộng thêm biết trước sự tình nên có thể mưu tính từ trước, y quả thực có đủ điều kiện để đạt đến Hợp Đạo.”
“Tuy nhiên, y vừa nuốt được Xích Viêm liền trốn chạy ngay lập tức…"
“Có lẽ thực lực của y không đủ nên không thể tiêu hóa ngay.”
“Xích Viêm không chết ngay lúc này, liệu Mặc Sát sẽ giáng xuống hay không?"
“Liệu Tùng Vân Hải có còn bị diệt hay không?"
Lý Phàm và các tu sĩ còn lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời với sắc thái khó tin.
Lúc này, trong tai của mọi người, chỉ còn tiếng kêu rõ to của Côn Bằng truyền đến với sắc thái có vẻ vừa vui vẻ vừa đắc ý.
Ngay tại khoảnh khắc khi Côn Bằng sắp biến mất hoàn toàn khỏi chân trời thì dị biến lại nảy sinh.
Lý Phàm chăm chú nhìn ra, thân thể không tự chủ mà đứng thẳng dậy.
Chỉ thấy, trên bầu trời mênh mông, chợt có sắc tím giáng xuống.
Mây tía rợp trời bỗng dưng từ đâu kéo đến, chớp mắt đã che khuất cả thiên không.
Có một bóng người hoàn toàn được tạo nên từ tử khí nhàn nhạt ngồi ngay ngắn trên ráng mây chiếm nửa bầu trời kia.
Bóng người màu tím nhìn về phía Côn Bằng sắp biến mất mà gằn giọng:
"Tà ma ngoại đạo, lại còn dám lộ diện tìm chết?"
Âm thanh phát ra cực kỳ quái dị, vừa giống tiếng trẻ con non nớt, lại vừa như được kết hợp thành từ giọng lãnh đạm của một nam tử trung niên thế nhưng lại vô cùng uy nghiêm, như tiếng sấm vang vọng truyền khắp nhân gian vậy.
Những sinh linh nghe thấy giọng nói này đều cảm thấy hốt hoảng bất an trong lòng.
Bóng người màu tím kia vừa nói vừa chỉ nhẹ về phía Diệp Phi Bằng một cái.
Ngay sau đó, có một tia thần lôi màu tím bỗng từ đâu xuất hiện rồi đánh thẳng lên thân hình to lớn của Côn Bằng!
Trong tiếng thét đầy thống khổ, Côn Bằng ở phương xa lập tức dừng lại rồi nhanh chóng mất đi sức lực, rơi thẳng xuống mặt biển bên dưới.