Vô số giọt mực đen bắt đầu khởi động, chúng từ trên trời hạ xuống như thủy triều, ăn mòn hết thảy mọi thứ trên đường đi.
Bên trong Tùng Vân Hải, phía trên Vạn Tiên đảo, ngoại trừ Thiên Sát Kiếm thần bí thì không có bất cứ một lực lượng nào có thể chống lại Mặc Sát.
Sóng nước màu đen dần dần bao phủ, suy nghĩ của Lý Phàm nhanh chóng quay ngược lại:
"Tại sao trong đời này, Mạc Sát buông xuống lại kinh động đến Thiên Sát Kiếm trong Vân Thủy Thiên Cung?"
"Lúc mình mới vào tu tiên giới, chỉ có Xích Viêm đốt biến, chắc hẳn không ảnh hưởng đến Vân Thủy Thiên Cung."
"Mà đời thứ mười hai, mình đưa pho tượng Thiên Y rồi đưa cả Phu Tử vào trong Vân Thủy Thiên Cung. Hai người đại chiến, Vân Thủy Thiên Cung lại bị phong ấn lần nữa. Vì vậy, Mặc Sát diệt thế không gặp phải Thiên Sát Kiếm."
"Đời này, bởi vì kiêng kỵ thủ đoạn đọc tâm kinh thế hãi tục của Thiên Y mà mình đã chọn lựa không hoàn thành nhiệm vụ Vân Thủy Đồ Lục. Còn Tư Không Nghi, người duy nhất biết được bí mật của Vân Thủy Đồ Lục thì lại bị mình giết từ sớm. Vì vậy, Vân Thủy Thiên Cung vẫn cứ lơ lửng trên không trung Tùng Vân Hải, cho đến tận khi Mặc Sát buông xuống."
Trong chốc lát, Lý Phàm nhanh chóng hiểu được nguyên nhân Thiên Sát Kiếm và Mặc Sát đại chiến trong đời này.
Cảnh tượng trong tầm mắt của hắn biến đối, ánh mắt như xuyên qua hải dương màu đen vô tận mà chiếu thẳng đến vòm trời tới chỗ hai bên đang đại chiến.
"Mạc Sát, Thiên Sát..."
“Cơ hội quan sát trận đại chiến của hai thứ này chắc chắn còn giá trị hơn vô số cơ duyên khác.”
Ngay lúy Lý Phàm còn đang suy tư thì những giọt mực đen đã tới trước mặt hắn.
Lý Phàm không có chút e ngại nào, hắn giơ tay phải lên chạm vào giọt mực đen ở trước mặt, cứ vậy mà quan sát toàn bộ quá trình cánh tay dần tan biến trong vô số giọt mực đen. Nhờ vậy mà hắn có được chút xíu cảm ngộ.
Không hề đau, thậm chí còn không có bất kỳ cảm giác nào.
Nếu không phải được chứng kiến tận mắt, chỉ sợ Lý Phàm cũng không phát hiện được một bộ phận trên cơ thể mình đang dần biến mất.
"Hư vô thuần túy..." Nội tâm của Lý Phàm hơi động, chỉ trong chốc lát, Tạo Hóa Hồng Lô Công bắt đầu vận chuyển.
Lực lượng của mật tàng trong cơ thể tuôn ra ầm ầm, vọt thẳng tới chỗ cánh tay đang bị giọt mực đen ăn mòn.
Lý Phàm định dùng lực lượng sinh mệnh tinh khiết này để chống lại sức mạnh hư vô kia. Hắn cảm giác được quá trình ăn mòn dường như đã chậm lại một giây, nhưng cũng lại cảm thấy đó như chỉ là ảo giác mà bản thân tự sinh ra.
Hải dương đen kịt cuồn cuộn xông tới thôn phệ phân thân của Lý Phàm.
…
Thiên Vũ châu, biệt viện Hoàn Vũ.
Lúc này, bản thể Lý Phàm cũng đang làm ra hành động giống với phân thân cách xa trăm ngàn dặm, hắn giơ cánh tay lên, nhắm mắt suy nghĩ như đang cảm ngộ điều gì đó.
Hồi lâu sau, hắn buông hai tay xuống
"Lực lượng của mật tàng là lực lượng sinh mệnh, lực lượng khởi đầu của sự sống."
"Lực lượng của Mặc Sát là lực lượng xóa bỏ, lực lượng hóa mọi thứ thành hư vô."
"Về phần lực lượng của Thiên Sát thì bóp méo, hỗn loạn, là lực lượng hủy diệt,..."
"Có lẽ đây cũng không phải thật sự là lực lượng của chúng nó, nhưng quả thật là cảm ngộ của riêng mình.”
"Cảm ngộ như thế đã đủ để giúp mình thành tựu Kim Đan."
Lý Phàm một lần nữa hồi tưởng lại tâm đắc trong lúc ngộ đạo, sau đó lưu giữ tất cả vào trong hoá đạo thạch trong đầu.
Hắn không khỏi cảm thấy mừng rỡ.
Thiên địa có pháp, tu sĩ nhìn lén, kết thành Kim Đan.
Nếu như ví đủ loại pháp tắc trong thiên địa với một bức tranh tuyệt mỹ thì quá trình Kết Đam, "dòm thiên chi pháp", của tu sĩ ngày nay lại giống với việc cầm một tờ giấy trắng tinh đặt chồng lên bức tranh kia rồi đồ lên từng nét một.
Tuy rằng kết quả chắc chắn không thể so sánh được với bức họa gốc, nhưng để bắt chước giống y như đúc thì không hề khó.
Kim đan chi pháp của tu sĩ so ra thì kém xa pháp tắc của thiên địa. Nhưng dù vậy, xem hổ vẽ mèo thì ít nhiều cũng bắt chước được vài phần uy thế.
“Mình vốn định dùng Thiên Sát chi pháp, Hãn Hải chi pháp, Lam Viêm chi pháp, Mặc Sát chi pháp để thành tựu tứ pháp Kết Đan."
"Nhưng hiện giờ, dựa vào những cảm ngộ này, mình có thể tiến thêm một bước."
"Thiên Sát chi pháp, Lam Viêm chi pháp. Bóp méo hỗn loạn cùng với lý trí tỉnh tảo."
"Mạc Sát chi pháp, Bảo Tàng chi pháp. Sáng tạo cùng hư vô."
"Hãn Hải chi pháp... là thủy chi pháp."
"Chỉ mình thủy thì khó có thể sinh, nếu có thể lấy ngũ hành chi pháp kết đan tức thì ắt sinh sôi không ngừng."
"Mấu chốt ở chỗ, nếu việc này thành thì bước tiếp theo của mình, kết thành Nguyên Anh, sẽ được lợi ích to lớn.”
Người muốn mưu đồ vạn thế thì phải biết mưu tính điều trước mắt.
Ngay sau khi dùng “Hoàn Chân” để trúc cơ, Lý Phàm đã đại khái vạch ra con đường tu hành sau này của mình.
Ở phương thế giới này, con đường tu hành cũng không có gì thần bí, phương hướng sớm đã sớm bị cố định chết.
Sau dòm thiên địa chi pháp để luyện Kim Đan chính là giai đoạn đoạt tinh hoa thiên địa để kết Nguyên Anh.
Lý Phàm từng xem qua vô số bí mật, tiếp xúc với nhiều tu sĩ Nguyên Anh, hắn đã sớm biết được, thứ được gọi là tinh hoa thiên địa kia chính là các loại động thiên phúc địa bên trong Huyền Hoàng giới.
Huyền Hoàng giới vô cùng to lớn, có cái vốn tồn tại từ thời cổ, bị phong ấn lại, mỗi giây mỗi phút đều có cái mới được sinh ra. Khi tu sĩ ngã xuống, đủ lại động thiên phúc địa lại tái hiện một lần nữa, nhiều vô số kể.
Ngược lại, những nơi này cũng trở thành bằng chứng cho việc tu sĩ Kim Đan thành tựu Nguyên Anh. Đối với Lý Phàm mà nói, mục tiêu của hắn đã sớm được định ra, là Ngũ Hành Đại Động Thiên gây ra trận chiến thê thảm giữa Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão Hội.
Tu sĩ Nguyên Anh cướp đoạt được động thiên càng mạnh thì thực lực sau khi kết anh cũng càng mạnh.
Bên trong Ngũ Hành Đại Động Thiên, chỉ mới riêng một động thiên thuộc tính mộc mà đã được Thiên Huyền kính đánh giá là có “quy mô rất lớn, linh khí thuộc tính mộc cực nhiều, đủ loại linh thực thảo dược vô cùng phong phú."
Như vậy, khó có thể tưởng tượng được cả Ngũ Hành Đại Động Thiên nguyên vẹn thì sẽ trân quý đến bực nào, nếu dùng nó để kết Nguyên Anh thì sẽ đạt được lực lượng mạnh mẽ đến đâu.
Hơn nữa, ngũ hành tương sinh tương khắc, diễn hóa ra vạn vật trong thiên địa. Lấy nó làm căn cơ, lại phối hợp thêm “Hoàn Chân”, nói không chừng tới lúc đó lại có biến hoá mới được sinh ra.
Tuy rằng mưu cầu Ngũ Hành Đại Động Thiên là chuyện vô cùng mạo hiểm, với tu sĩ bình thường thì chẳng khác gì là người si nói mộng.
Nhưng, với sự trợ giúp của “Hoàn Chân”, Lý Phàm có vô số cơ hội thử nghiệm, hơn nữa, với năng lực biết trước tất cả, sớm muộn gì Ngũ Hành Đại Động Thiên cũng thành vật trong lòng bàn tay của Lý Phàm hắn mà thôi.
"Bổ sung thêm Ngũ Hành chi pháp chưa chắc đã cần mình phải tự thân đi tìm.”
"Bên trong Vạn Tiên Minh, chỉ cần tu sĩ có đủ điểm cống hiến thì có rất ít vật là không thể mua được."
"Huống hồ gì, đây chỉ là cảm ngộ kết đan của tu sĩ Kim Đan mà thôi, chưa hẳn quý giá tới đâu."
Trong phong ba linh vụ thảo, bản thân Lý Phàm đã kiếm lời đầy bồn đầy bát, cộng thêm việc được Tiêu Tu Viễn chia cho hắn hai mươi sáu vạn điểm cống hiến tiền lời từ việc bán Tiểu Huyền Hoàng đỉnh lúc sau, bấy nhiêu thôi cũng đã đủ để giúp hắn không phát sầu vì điểm cống hiến nữa.
Nghĩ tới đây, Lý Phàm bắt đầu tìm kiếm cảm ngộ kết đan có liên quan tới kim, mộc, hỏa, thổ chi pháp bên trên Thiên Huyền kính.
Ngũ Hành chi pháp là pháp tắc thường thấy nhất trong thiên địa, bởi vậy, số lượng cảm ngộ của chúng nhiều vô kể.
Hơn nữa, căn cứ vào uy năng cụ thể mà giá cả của từng loại cũng không đều, từ năm vạn đến hơn mười vạn điểm cống hiến đều có cả.
Lý Phàm xem qua từng cái, chọn lựa ra cảm ngộ phù hợp với bản thân.
Điều đáng nhắc tới là thứ dùng để ghi chép cảm ngộ kết đan không phải là ngọc giản mà là “Kim Đan tàn phiến”.
Xem thử thì chắc là được chế tạo từ hài cốt sau khi chết của tu sĩ Kim Đan, trải qua quá trình gia công đặc biệt nào đó mà thành.
Mục tiêu của Lý Phàm chỉ là bổ sung Ngũ Hành chi pháp cho nên hắn cũng không có yêu cầu gì nhiều với bốn pháp còn lại. Chỉ mất một lát, Lý Phàm đã lựa chọn được Kim Đan tàn phiến phù hợp.