Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ phòng bệnh chiếu vào bên trong phòng, nhìn qua cảm thấy thật ấm áp, nhưng trong lòng Kỳ Hinh lại rất lạnh.
Cô và Chúc Bích Doanh luôn luôn ngồi trước giường Kỳ Chấn Đông, không dám rời đi nửa bước.
Kỳ Chấn Đông nằm trên giường bệnh, từ khi ra khỏi phòng cấp cứu ông vẫn mê man cho đến bây giờ, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào khuôn mặt ông, khiến ông càng thêm tiều tuỵ và già nua.
Kỳ Hinh nhìn ông, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót.
Cô cảm thấy bản thân rất vô dụng, không thể giúp được bố bất cứ việc gì, ngay cả lúc bố mê man như vậy, bản thân cô cũng không có cách nào khiến bố tỉnh lại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Kỳ Chấn Đông cũng dần dần tỉnh lại.
"Chấn Đông, ông tỉnh rồi à!" Chúc Bích Doanh vui mừng, lớn tiếng nói.
"Bố bố - - " Kỳ Hinh cũng vui vẻ, lập tức đi lên phía trước
Đôi môi Kỳ Chấn Đông động một chút, chậm rãi nói: "Hinh Nhi, con đã đến rồi, vừa lúc nãy bố bị làm sao vậy?" Giọng nói của ông cũng hơi khàn khàn.
Chúc Bích Doanh vội vàng cầm cốc nước lên, đưa đến miệng Kỳ Chấn Đông sau đó nhẹ nhàng nói: "Mới vừa rồi ông té xỉu, khiến tôi và Hinh Nhi rất sợ hãi!"
"Bố, con là con gái của người, xảy ra sự việc như vậy tại sao người lại muốn gạt con?" Kỳ Hinh oán trách nói.
Kỳ Chấn Đông nỗ lực cười: "Bố không muốn con phải lo lắng, nên không để mẹ nói cho con biết!"
"Bố - - " Kỳ Hinh kéo tay bố, trong lòng rất khổ sở.
"Hinh Nhi, có phải bên ngoài đã có tin tức gì về Kỳ thị rồi đúng không?" Kỳ Chấn Đông lo lắng hỏi.
Kỳ Hinh nao nao, lập tức, cô rất nhanh che giấu đi sự hoảng loạn trong lòng nói: "Bố, lúc này người đừng quan tâm đến sự tình của công ty nữa, hiện tại không có gì so với thân thể của bố quan trọng hơn!"
Kỳ Chấn Đông thở dài một hơi, không nói nữa, trong một đôi con ngươi già nua chứa đầy vẻ tiều tụy, đục ngầu, ông lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết lại nghĩ đến cái gì.
"Chấn Đông, ông nghe lời con gái nói đi, dưỡng sức thật tốt, nếu như ngay cả ông cũng ngã xuống, thì ai sẽ quản lý công ty đây?" Chúc Bích Doanh nhẹ giọng an ủi.
Kỳ Hinh nhìn bộ dáng của bố, nỗi đau trong lòng càng tăng thêm.
Chính vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa lễ phép - -
"Cốc cốc cốc - - "
Kỳ Hinh hơi sững sờ, có thể là ai đây?
Cô đi đến cạnh cửa, nhẹ nhàng mở cửa phòng - -
Dáng người cao lớn đột nhiên che ở trước mắt Kỳ Hinh.
Cô cả kinh, lập tức ngẩng đầu - - ngũ quan anh tuấn vô cùng giống như là sử dụng đá cẩm thạch để điêu khắc nên, đường nét góc cạnh rõ ràng, ánh mắt thâm thuý sắc nhọn.
"Đường!" Thời điểm Kỳ Hinh thấy người tới đây là Lăng Thiếu Đường, bỗng chốc vui mừng kêu lên.
Vẻ lạnh lùng từ trước đến nay trên mặt Lăng Thiếu Đường dần dần chuyển thành ý cười trìu mến, anh nhẹ nhàng mở miệng nói: "Anh đến thăm chú Kỳ!"
Kỳ Hinh sững sờ một chút, lập tức nở một nụ cười tươi: "Đường, mau vào đi!"
"Bố, người xem ai tới này!" Cô quay đầu nhìn về phía giường bệnh Kỳ Chấn Đông nói.
Lăng Thiếu Đường đi vào, cầm trong tay bó hoa tươi đặt ở đầu giường Kỳ Chấn Đông, nhẹ giọng nói một câu: "Bác Kỳ, mong bác mau chóng bình phục!"
Kỳ Chấn Đông gật đầu: "Thiếu Đường có lòng, nghe nói hiện tại thân thể của bố con cũng không tốt cho lắm, bây giờ ông ấy đang trị liệu như thế nào rồi?"
Lăng Thiếu Đường mỉm cười, đáp: "Trước mắt bố con vẫn đang phải trị liệu, nhưng dù sao bệnh tình của ông ấy cũng đã ổn định lại, bác Kỳ không cần quá mức lo lắng!"
"Ừ, nếu có cơ hội bác sẽ đi thăm bố con!" Kỳ Chấn Đông gật đầu, nhìn Lăng Thiếu Đường nói.
Người thanh niên này ông rất xem trọng, tuy rằng trước kia cậu ta đối xử với Hinh Nhi rất quá đáng, nhưng thời gian gần đây những gì cậu ta làm ông cũng nghe nói được ít nhiều, hơn nữa vừa rồi khi cậu ta đến vẻ mặt Hinh Nhi vui sướng như vậy, lòng ông cũng trùng xuống rồi.
Lăng Thiếu Đường vừa mới nhìn vào ánh mắt Kỳ Hinh, ánh mắt kiên nghị khiến những người đứng xem vừa nhìn thấy đã hiểu.
Nhưng mà, Chúc Bích Doanh lại không nghĩ như vậy, khi bà nhìn thấy Lăng Thiếu Đường trong phút chốc, lửa giận cũng tăng dần lên.
"Lăng Thiếu Đường, cậu còn tới đây làm gì? Chẳng lẽ cậu muốn nhìn thấy chú Kỳ bị cậu chọc giận đến chết cậu mới cam tâm?" Bà tức giận quát lên.
"Mẹ - - người đừng như vậy!" Kỳ Hinh phát hoảng, bước lên phía trước ngăn cản bà.
Thái độ của Lăng Thiếu Đường cũng không có gì khác thường, anh không tức giận, chỉ là khóe môi hơi hơi mím lại, giống như anh là người ngoài cuộc, giống như không phải đang nói đến anh.
Trong mắt Kỳ Chấn Đông hiện lên một tia kinh ngạc, ông nhìn nhìn Chúc Bích Doanh, lại nhìn Lăng Thiếu Đường, không hiểu hỏi: "Sao lại thế này?"
Lúc này Chúc Bích Doanh mới phản ứng kịp, nhưng cũng không còn kịp nữa rồi, hiển nhiên Kỳ Chấn Đông nhìn ra có điều gì không đúng.
Kỳ Hinh cũng ngẩn người không biết nên mở miệng như thế nào.
Lăng Thiếu Đường nhẹ giọng cười, rất bình tĩnh nói: "Bác Kỳ, bác gái nói cháu như vậy cũng là chuyện bình thường, bởi vì, hôm nay giữa, trước 12 giờ, Lăng thị tài phiệt sẽ tiến hành xong về mọi mặt công tác thu mua Kỳ thị vòng thứ nhất!"
Ngôn ngữ bình tĩnh khiến Chúc Bích Doanh hít vào một hơi.
Mà Kỳ Hinh cũng theo bản năng kéo cánh tay Lăng Thiếu Đường, nhẹ giọng ngăn cản nói: "Đường, không cần nói nữa, thân thể của bố sẽ chịu không nổi!" Nói xong, cô hơi lo lắng nhìn phản ứng của Kỳ Chấn Đông.
Trên mặt Kỳ Chấn Đông không hề có biểu cảm gì, chỉ lẳng lặng nhìn Lăng Thiếu Đường, không thể nhìn ra giữa đôi con ngươi tiều tuỵ đang có ý nghĩ gì.
Lăng Thiếu Đường quay sang, cười dịu dàng với Kỳ Hinh, nhẹ giọng nói: "Yên tâm đi, anh nghĩ sau khi bác Kỳ nghe xong, sẽ có cách nghĩ khác với hai người, có phải không, bác Kỳ?"
Anh đưa mắt nhìn sang giường bệnh của Kỳ Chấn Đông, giữa con ngươi thâm thuý chứa đầy sự khôn khéo.
"Lăng Thiếu Đường, cậu quá đáng rồi đấy, cậu đi ra ngoài cho tôi, nơi này không chào đón cậu - - "
Chúc Bích Doanh cảm thấy khí thế của Lăng Thiếu Đường có phần bức người, bà lập tức ra lệnh đuổi khách.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK