Kỳ Hinh bối rối vươn tay ra, muốn đẩy hắn ra, tiếc rằng sự thật là người nhỏ lực yếu.
Cô dùng hết sức lực để vùng vẫy, đối với hắn, cơ bản không đáng kể –
Dần dần, Lăng Thiếu Nghị không hề thỏa mãn với một hôn môi đơn thuần.
Vươn ra lưỡi dài dụ hoặc liếm mật ngọt từ đôi môi đỏ mọng của cô, ý đồ dụ dỗ cô mở miệng nhỏ ra.
Mà cô cố cắn chặt răng, không chịu chiều theo sự xâm nhập của hắn –
Đôi mắt Lăng Thiếu Nghị đột nhiên trầm xuống, một bàn tay to vẫn như gông cùm xiềng xích ôm chặt lấy thân thể nhỏ xinh của cô, lqd cánh tay kia nắm lấy cằm nhỏ không chịu khuất phục, bóp mạnh –
"Ưm –"
Nhân lúc cô kêu đau, lưỡi dài bá đạo của hắn công thành đoạt đất, chiếm từng tấc ngọt ngào trong miệng cô –
Đôi mắt hắn, cũng dần dần nặng nề–
Cô thuộc dạng tươi đẹp, không ngừng hấp dẫn dục hỏa rục rịch ngóc đầu dậy.
Tay đang nắm cằm của cô, dần dần dời xuống, xảo quyệt di chuyển tới phần ngực cô, chui vào bên trong phần áo ren phức tạp...
"Hinh Nhi, thật sự em quá thơm quá ngọt... ddlqd Rốt cuộc tôi biết vì sao anh cả luôn say mê em, tôi nghĩ nếu bây giờ thưởng thức thân thể em chắc tôi cũng say mê như vậy –"
Lăng Thiếu Nghị say sưa nói, một cánh tay vẫn giam giữ eo nhỏ của cô, dùng tư thế hoàn toàn chiếm đoạt –
"Đừng, đừng như vậy!" Toàn thân Kỳ Hinh run rẩy, đôi mắt đẹp chứa đựng sự cầu xin: "Thiếu Nghị, anh rút tay lại, chẳng lẽ trong lòng anh không nghĩ tới Tiểu Phong ư? Thằng bé đang chờ anh –"
"Ngậm miệng! Trong lòng tôi chỉ có em, chỉ có em!"
Con ngươi hắn vốn anh tuấn nay lộ ra sự tinh ranh: "Em không phải thuộc về Lăng Thiếu Đường, em là của tôi!"
"Tôi không phải! Tôi không phải! Tôi không phải!!!"
Cô ra sức lắc đầu, khàn cả giọng. Cuối cùng, mệt mỏi nghẹn ngào ra tiếng:
"Cầu xin anh, thả tôi đi! Tôi không thích anh!"
"Tôi yêu em là đủ!"
Tay Lăng Thiếu Nghị vẫn đặt trước ngực mềm mại của cô, môi mỏng gợi lên nụ cười lạnh lẽo: "Hơn nữa, em sẽ yêu tôi! Giống như An Vũ Ân, cuôi cùng vẫn phải khuất phục dưới cơ thể tôi!"
Kỳ Hinh hít một hơi dài, toàn thân không ngừng run rẩy.
Cô chưa kịp nói xong, đã bị hắn cướp đi hơi thở!
Hắn tàn sát bừa bãi hôn cô, giày vò hương thơm và sự mềm mại của cô.
Bàn tay to dùng sức, xé rách áo cưới tuyết trắng tượng trưng cho sự thuần khiết –
Kỳ Hinh chỉ thấy bóng tối phủ xuống...
Mà bên này, trên bầu trời Rome xuất hiện bốn phi cơ riêng, Lăng Thiếu Đường, Cung Quý Dương, Lãnh Thiên Dục và Hoàng Phủ Ngạn Tước dùng thiết bị liên lạc trên không để liên lạc thường xuyên.
Lăng Thiếu Nghị quăng tư liệu hình ảnh, chỉ là một hình ảnh chụp từ căn phòng phía Nam, không có bối cảnh, cũng không có đồ vật rõ ràng có thể tham khảo.
Lăng Thiếu Đường vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm hình ảnh, anh muốn trong thời gian sớm nhất tìm được vị trí của căn phòng đó.
"Thiếu Đường, bên cậu có phát hiện gì mới không?" Giọng nói Hoàng Phủ vang lên.
Mỗi người bọn họ bay trên một phi cơ riêng, đều có một phòng họp nhỏ, nơi này tập hợp những thiết bị tiên tiến nhất thế giới, màn hình LED chính xác, khiến cho tất cả mọi người tham dự có thể nhìn thấy hình ảnh và lời nói nhanh nhất.
Lăng Thiếu Đường không nói gì, ánh mắt anh ngập tràn lo lắng chưa bao giờ có, Hinh Nhi! Vì cô, quả thật anh đã vứt bỏ hết bình tĩnh và kiềm chế rồi!
"Chờ đợi –" Trong khi màn hình quét qua từng hình ảnh, khóe mắt Lăng Thiếu Đường hiện lên màu trắng nào đó rồi lại có bóng đen bao phủ không rõ.
Trợ thủ lập tức dừng lại hình ảnh ở giờ phút này.
"Các cậu xem –" Lăng Thiếu Đường nói với màn hình lớn với hình ảnh của ba người kia.
"Nhanh chóng tiến hành phân tích hình ảnh!" Giọng nói trầm ổn của Lãnh Thiên Dục vang lên khi nhìn màn hình rồi ra lệnh cho trợ thủ.
Tài liệu phân tích rất nhanh được gửi tới, màu trắng kia là sơn, còn bóng đen mờ kia là mặt nạ bảo hộ đặt ở trong góc.
"Thiếu Đường, chỗ này là nơi bảo quản sơn. Nếu không thì khả năng tồn tại của mặt nạ bảo hộ là không thể!" Giọng Cung Quý Dương không nhanh không chậm truyền đến.
"Nhưng qua kết quả điều tra, nơi bảo quản sơn trong thành phố lên tới con số hàng vạn! Chúng ta phải nhanh chóng quyết định!" Khi Hoàng Phủ nhận lấy tư liệu mà trợ thủ mới đưa, vội vàng nói.
Lăng Thiếu Đường gật đầu, nhanh chóng đóng nút áo tiếp theo, nói: "Canro, hình ảnh vừa mới được chụp à?"
"Đúng, Lăng tiên sinh! Quá trình phân tích, hình ảnh này thông qua camera từ máy tính gửi tới!" Người được gọi là Canro, là cao thủ internet về truy tìm dấu vết.
"Có biện pháp nào tra được địa chỉ IP không?" Lăng Thiếu Đường hỏi ngay sau đó.
Canro ngồi tại một chỗ khác lập tức nói: "Nếu muốn tra địa chỉ này, chúng ta phải liên lạc với nhà cung ứng internet, sau đó truy tìm địa chỉ IP, nhưng muốn địa chỉ của IP, đầu tiên phải tìm nơi router hoạt động, cứ như vậy, chúng ta sẽ tốn thời gian!"
"Cần bao lâu?"
"Huy động toàn bộ tổ nhân viên, nhanh nhất cũng cần ba tiếng đồng hồ!" Canro chuyên nghiệp nói ra một thời gian nhất định.
"Không kịp rồi!" Lăng Thiếu Đường nhíu chắt mày, tay nắm chặt thành quả đấm.
Ba người còn lại không ngừng sử dụng các số liệu phân tích, tìm được địa chỉ này, nếu nói bốn người là thiên tài thì Lăng Thiếu Nghị cũng tuyệt đối không đơn giản, trong khoảng thời gian ngắn, đừng nói vệ tinh định vị không thể sử dụng, mà cho dù tiến hành theo dõi cũng không có khả năng tìm ra nơi đó trong vòng hai giờ đồng hồ.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK