Khi Kỳ Hinh rời khỏi bệnh viện, cô hít một hơi thật sâu, những lời Lăng Diêu Hồng vừa nói khiến cô chưa kịp tiếp thu.
Huyệt thái dương của Kỳ Hinh giật giật đau nhức, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, tâm trạng cũng nhất thời thoải mái hơn đôi chút. Cô để tài xế đi sau mình, một mình dạo bộ đến hiệu sách một chút rồi mới quay trở lại biệt thự.
Sau khi xuống xe, bước về phía biệt thự, đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau.
Ngay sau đó, cô liền bị ôm vào một lồng ngực ấm áp.
Chủ nhân của vòng ôm ấm áp này rõ ràng vì vừa chạy nên thở hổn hển trên đầu cô.
Kỳ Hinh hoảng sợ, vội vàng thoát ra, cô ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ xem người đó là ai.
- Hinh, là anh! – Giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên bên tai Kỳ Hinh.
- Tử… Tử Dương? – Kỳ Hinh kinh ngạc, sao anh lại…
Lúc này Tuyên Tử Dương trông rất hốc hác, khuôn mặt khôi ngô trước đây giờ tiều tụy đến mất chỉ còn trông thấy hai con mắt.
- Tử Dương, sao anh lại đến đây?
Kỳ Hinh thấy rất kì lạ, cô không thể ngờ sao Tuyên Tử Dương lại không quản đường xa chạy tới đây.
- Hinh, đừng nhiều lời nữa, anh biết hôm đó vì bất đắc dĩ nên em mới nói như vậy, hôm nay em nhất định phải đi theo anh!
Tuyên Tử Dương túm chặt tay Kỳ Hinh, chạy về hướng ngược lại hướng của căn biệt thự.
- Tử Dương, rốt cuộc đã có chuyện gì? Anh đừng như vậy… – Kỳ Hinh cảm thấy sự việc rất kỳ lạ.
Tuyên Tử Dương lập tức phẫn nộ:
- Hinh, bây giờ anh chẳng còn gì cả, chỉ có em thôi!
- Cái gì? Tử Dương, anh đang nói gì vậy?
Kỳ Hinh cảm thấy có điều chẳng lành.
- Cái tên Lăng Thiếu Đường khốn kiếp đó vì muốn trả thù anh nên đã thu mua lại tập đoàn Thụy Dương. Giờ anh chẳng còn gì nữa! – Tuyên Tử Dương gào to lên, anh ta hận không thể giết chết Lăng Thiếu Đường, không ngờ Lăng Thiếu Đường lại tàn nhẫn như vậy.
Tại sao có thể như vậy? Cả người Kỳ Hinh mềm nhũn, trái tim cũng suýt nữa nhảy ra ngoài.
Lăng Thiếu Đường, sao anh lại có thể… hôm đó cô đã đau khổ cầu xin anh, cuối cùng anh cũng đồng ý với thỉnh cầu của cô, tại sao… anh lại lật lỏng, thu mua tập đoàn Thụy Dương?
- Hinh, em nghe anh nói đây, Lăng Thiếu Đường vĩnh viễn chỉ biết đến bản thân anh ta mà thôi. Anh không thể để em ở lại bên cạnh anh ta rồi chịu khổ được, đi theo anh đi… – Tuyên Tử Dương vừa kéo Kỳ Hinh vừa nói.
- Không, Tử Dương, em thật sự không thể đi theo anh được. Anh mau đi đi, nếu không để người của Lăng Thiếu Đường nhìn thấy sẽ rất phiền phức! – Kỳ Hinh lấy lại phản ứng.
Hiện giờ cô không thể đi cùng Tuyên Tử Dương được, Lăng Thiếu Đường đã thu mua công ty của anh ấy, nếu một khi cô đi theo anh ấy thì không biết Lăng Thiếu Đường còn có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn đến mức nào nữa.
- Hinh, không phải em chê anh giờ chỉ còn hai bàn tay trắng đấy chứ? – Ánh mắt Tuyên Tử Dương vụt qua tia khác lạ.
- Không… Tử Dương, em không có, anh hãy bình tĩnh nghe em nói…
Kít! Khi hai người còn đang giằng co nhau, một chiếc xe hơi đột nhiên phanh lại, tiếng phanh xe bỗng chắc ngắt lời Kỳ Hinh.
Ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn bước ra.
Kỳ Hinh cảm thấy choáng váng, cô có cảm giác máu trong người đang chảy ngược vì đứng trước mặt hai người họ lúc này chính là Diêm La – Lăng Thiếu Đường!
Lúc này, sự đông lạnh đã hoàn toàn che kín gương mặt muốn giết người của Lăng Thiếu Đường, anh tuyệt đối không thể ngờ rằng hai người họ còn dám gặp mặt nhau!
Đang chạy xe về biệt thự, anh chợt nhìn thấy một đôi nam nữ đang nắm tay nhau chạy về hướng ngược lại. Anh nheo đôi mắt lạnh lùng vào, vì anh phát hiện ra, cô gái đó… cô gái đó chính là Kỳ Hinh!
Còn người đàn ông đang giữ chặt tay cô chính là Tuyên Tử Dương!
Sự tức giận trong nháy mắt bùng nổ như muốn làm tung lồng ngực Lăng Thiếu Đường, uy lực chẳng khác nào một thứ vũ khí hạt nhân. Kỳ Hinh, cô gái đáng chết này, cô dám nhân lúc anh ra nước ngoài để bỏ trốn?
May mà anh về nước sớm, nếu không…
Ra nước ngoài xử lý công việc, anh chợt phát hiện ra bản thân luôn cảm thấy nao nao, bóng dáng của Kỳ Hinh không lúc nào không hiện ra trước mắt anh. Cô đang làm gì? Có ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về hay không?
Mỗi khi nghĩ đến đây, lòng Lăng Thiếu Đường nóng như lửa đốt. Sự bình tĩnh đã được tạo dựng trong suốt hai mươi mấy năm qua nhất thời tan rã hết cả, thậm chí anh còn chẳng thể tập trung được vào công việc, lúc nào cũng cảm thấy điên điên khùng khùng. Anh nhanh chóng thay đổi lịch trình, vội vàng trở về biệt thự…
Ai ngờ rằng anh lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Xem thêm...