Trong phòng y tá lập tức nhiều hơn mấy người đàn ông hung hãn, dáng vẻ kiêu căng của y tá trưởng lập tức bị sợ hãi tiêu diệt, cô ta vừa nghe là tới tìm Dung Thi Âm, không nói hai lời liền kéo Âm Âm đang đứng bên cạnh lên trước mặt mình.
“Người các anh tìm chính là cô ta, cô ta chính là Dung Thi Âm!”
“Y tá trưởng!” Một cô y tá nóng nảy cực kỳ, cô không ngờ y tá trưởng sẽ làm như vậy.
Một trong số người đàn ông tiến lên, sau khi đánh giá Dung Thi Âm, giọng nói thô lỗ hỏi: “Cô chính là Dung Thi Âm?”
Mà Dung Thi Âm hiển nhiên cũng bị mấy người đàn ông xa lạ trước mặt dọa cho choáng váng, cô nuốt nước bọt, nhắm mắt nói: “Tôi chính là Dung Thi Âm, xin hỏi các anh...”
“Bớt sàm ngôn đi, đi theo chúng tôi một chuyến!”
Một người đàn ông không kiên nhẫn tiến lên kéo tay cô, bàn tay gắt gao kiềm chế cô, giống như bắt một con gà con không phí chút sức lực nào.
“Buông tôi ra, các anh là ai?” Dung Thi Âm sợ hãi giãy dụa, cô đâu biết những người này, bắt cô làm gì?
Mấy người đàn ông không để ý Dung Thi Âm giãy dụa và hét chói tai, chỉ mạnh mẽ kéo cô ra khỏi bệnh viện, sau bảy tám lần rẽ ngoặt thì đến một con phố vắng vẻ, đẩy cả người cô vào trong một chiếc xe con.
“Bùm...” Một âm thanh vang lên, cửa xe bị đóng lại.
“Dung tiểu thư, nhiều ngày không gặp, cô có khỏe không?”
Khi cửa xe đóng lại, một giọng nói trầm thấp của nam vang lên.
Dung Thi Âm sợ hãi, vội vàng quay người lại, liền đối diện với con ngươi đang mỉm cười của Lôi Tu Hành, đột nhiên cô cảm thấy cực kỳ kinh hãi, lập tức nhớ lại chuyện ngày đó.
Vì vậy, cô không nói hai lời, lập tức muốn mở cửa xe, nhưng lại phát hiện... Cửa xe đã sớm bị khóa rồi.
Trong lúc nhất thời, cô cảm thấy máu toàn thân đang chảy ngược, khuôn mặt vốn trắng nõn trở lên tái nhợt không còn chút máu.
“Thế nào? Dung tiểu thư hình như rất sợ Lôi mỗ...”
Lôi Tu Hành buồn cười nhìn dáng vẻ đề phòng của Dung Thi Âm, thân hình cao lớn lười biếng dựa vào ghế xe.
Thân thể Dung Thi Âm dính chặt trên cửa xe, cô nhìn chằm chằm hắn, giống như đang đề phòng một con sói xám lớn...
“Anh... Anh muốn làm gì? A Nghị đã đưa cho anh khoản tiền kia rồi!”
Ngụ ý là... Tiền đã đưa cho anh rồi, anh còn tìm tôi làm cái gì?
“Chậc chậc...”
Thân thể cao lớn của Lôi Tu Hành giật giật, làm Dung Thi Âm cảm thấy không gian trong xe nhỏ đi rất nhiều, một cỗ áp lực tự nhiên xuất hiện.
“Cô nhóc này, cô sợ tôi cũng không phải chuyện gì tốt đâu!” Nói xong, hắn đưa bàn tay ra, khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Nhưng ngay sau đó...
“A...” Một tiếng kêu vang lên.
Chỉ thấy Dung Thi Âm hung hăng cắn một ngụm trên bàn tay Lôi Tu Hành, làm hành động vuốt ve của hắn phải chịu tội.
“Đáng chết! Cô dám cắn tôi?”
Lôi Tu Hành nhíu mày tức giận, hắn nhanh chóng rút tay về thì phát hiện lưng tay của mình đã chảy máu.
“Lá gan của cô thật không nhỏ!”
Hắn đưa tay hung hăng bóp cổ cô, làm cả người cô không thể động đậy, sau đó, thân thể cao lớn của hắn thẳng tắp áp tới cô...
“Ưmh...”
Dung Thi Âm cảm thấy mình sắp không thở được, hô hấp của cô càng lúc càng trở lên khó khăn, ngay sau đó, môi của cô bị Lôi Tu Hành hung hăng hôn lên...
Tức giận!
Là tức giận!
Bất kể các động tác của hắn lúc này đều cho thấy, vào giờ phút này hắn rất tức giận!
“Buông ra... Buông tôi ra...”
Dung Thi Âm vất vả nặn từ trong cổ ra một câu nói như vậy, bàn tay nhỏ bé liều mạng đặt trên lồng ngực hắn để ngăn cản, cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng mình đều vỡ tan rồi.
“Buông cô ra?”
Lôi Tu Hành một tay nắm chặt cằm của cô nâng lên, sức lực to lớn gần như làm cô chảy nước mắt.
“Tôi thật đúng là lần đầu tiên thấy một phụ nữ to gan như vậy, biết không, nếu mà tôi vui vẻ, muốn cô ở chỗ này cũng không phải là không thể!”
Lời nói của hắn làm Dung Thi Âm kinh hoảng, cô liều mạng đẩy hắn, âm thanh run run:
“Anh mà làm như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Báo cảnh sát?”
Lôi Tu Hành giống như nghe được một câu chuyện rất buồn cười, vẻ mặt hắn châm chọc: “Thật là một cô gái ngốc, cô cho rằng cảnh sát có thể làm cái gì tôi?”
Nói xong, một tay hắn cầm chặt hai cổ tay Dung Thi Âm, một tay khác dùng sức kéo quần áo cô xuống.
“Anh muốn làm gì? Buông tôi ra...” Dung Thi Âm sợ hãi liều mạng hô to, chẳng lẽ hắn muốn...
“Làm cái gì?”
Lôi Tu Hành giống như thân mật cúi đầu, hôn lên tai cô: “Cô cảm thấy hiện tại tôi muốn làm cái gì?” Nói xong, đôi môi cực nóng trượt đến xương quai xanh của cô.
“Lần trước thật là đáng tiếc, chỉ là, cô chính là cô gái làm tôi khó có thể quên được, bên cạnh tôi nhiều phụ nữ như vậy nhưng không có người nào thanh thuần giống như cô...”
“Buông tôi ra, cái tên khốn khiếp này!”
Dung Thi Âm liều mạng giãy dụa, trong lòng đã bị sợ hãi thay thế tất cả, Lôi Tu Hành đụng vào cô làm cô có cảm giác sâu sắc sợ hãi và ghê tởm, không giống như A Nghị...
A Nghị... Rốt cuộc anh đang ở đâu...
“Tôi muốn, thì cô phải cho!”
Lôi Tu Hành tàn nhẫn nói, cố định thân thể cô, bàn tay chui vào trong bộ đồng phục y tá của cô.
“Tôi đúng là chưa nếm qua cô gái mặc đồng phục, hôm nay, tôi lại muốn nếm thử mùi vị cô một chút!”
“Anh dám, nếu anh làm như vậy, A Nghị tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!” Dung Thi Âm giãy dụa thân thể, la lớn.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK