Lăng Thiếu Nghị muốn ngồi dậy, ngay sau đó, anh khẽ nhíu mày- -
Cô gái dịu dàng tiến lên giúp anh ngồi dậy, giọng nói nhẹ nhàng: "Hiện tại anh bị thương nặng..., cho nên chỉ có thể ngồi dậy!"
Lăng Thiếu Nghị ngỡ ngàng, vươn tay sờ đầu, khi anh nhận ra đầu mình quấn băng gạc, khung cảnh vụ đâm xe hiện về trong tâm trí anh- -
Xem ra những người đó cố tình muốn lấy mạng anh!
Ánh mắt trở nên sắc bén, theo bản năng anh nắm chặt tay lại - -
"Miệng vết thương của anh vừa rách à?" Khi cô gái nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lăng Thiếu Nghị, lập tức khẩn trương hỏi.
Cô gái dịu dàng quan tâm làm sự chú ý của Lăng Thiếu Nghị trở lại, anh nhìn xung quanh - -
Chắc hẳn là một nhà dân bình thường, ánh mặt trời ấm áp buổi sớm chiếu qua tấm kính trong phòng, phòng này tuy nhỏ nhưng vừa thấy đã nhận ra phòng của con gái.
Phòng sạch sẽ, sách vở và CD xếp thành từng chồng, bên cạnh cửa sổ là mấy chậu cây nhỏ, phiến lá xanh non, nụ hoa xinh đẹp, chúng cũng tràn trề sức sống giống như chủ nhân của nó vậy.
Cả căn phòng hiện lên sự ấm áp không nói nên lời.
"Đây là - - phòng của cô à?" Lăng Thiếu Nghị quay sang nhìn cô gái, nhẹ giọng hỏi.
"Đúng vậy!" Đôi mắt cô gái trong veo, bên môi là nụ cười ngọt ngào.
"Tại sao tôi lại ở chỗ này?" Trí nhớ của Lăng Thiếu Nghị chỉ dừng lại ở lúc trước khi hôn mê, những chuyện sau đó anh hoàn toàn không biết.
Cô gái mở to đôi mắt nhìn Lăng Thiếu Nghị nói: "Tôi 'nhặt' được anh ở dưới chân núi, có điều mạng anh thật lớn, bị xe rơi đè lên nhưng anh không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, chỉ hôn mê hai ngày thôi!"
"À...!" Lăng Thiếu Nghị gật đầu, trong chốc lát khôi phục sự trầm lặng.
Cô gái nhìn người đàn ông cao lớn, cực kì chắc chắn, người cao to như vậy mà nằm trên giường của cô thật sự làm khó anh.
"Trông anh có vẻ đã tỉnh táo, tôi cố ý nấu cháo hoa, ăn một chút đi!"
Cô đưa một bát cháo còn đang nóng đến trước mặt Lăng Thiếu Nghị, bàn tay nhỏ nhắn khẽ múc thìa cháo lên thổi cho bớt nóng.
Nhìn gương mặt trong sáng, lqd/tiểu huyền\lqd không biết vì sao Lăng Thiếu Nghị cảm thấy trong lòng rung động, nhưng lập tức anh nhanh chóng che giấu cảm xúc này - -
"Cảm ơn ân cứu mạng của cô, tôi phải đi!"
Anh cố đứng dậy, nhất định phải rời khỏi đây, biết đâu nhóm người kia có thể sẽ tìm đến và làm liên lụy đến cô gái này?
Cô gái kinh ngạc, nhanh chóng đặt bát cháo xuống, bàn tay giữ chặt Lăng Thiếu Nghị - -
"Không được, vết thương hiện tại của anh không thể di chuyển, ngồi xuống đi!" Giọng cô muôn phần lo lắng.
"Không đáng lo ngại, yên tâm, cảm ơn cô!" Lăng Thiếu Nghị chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng rời đi.
"Không được - -" Cô cuống cuồng tóm chặt áo của Lăng Thiếu Nghị.
Do cơ thể Lăng Thiếu Nghị yếu ớt, cơ thể cao lớn nghiêng ngả, hai người cùng ngã xuống giường, mà cô gái bị ép ở dưới thân Lăng Thiếu Nghị -
Lăng Thiếu Nghị ngửi thấy mùi hương thơm ngát, xuyên qua thể xác và tinh thần anh - -
Cô gái nhỏ ngẩn ngơ nhìn người đàn ông trên người mình - - bộ dạng hắn thật là đẹp, từng góc cạnh trên khuôn mặt không thể hiện cảm xúc nhưng mỗi một đường cong được điêu khắc tỉ mỉ.
Đôi mắt sâu thẳm kia dường như muốn hút hết linh hồn của anh - -
Nhận ra khuôn mặt cô dần đỏ lên!
Trong khoảng khắc Lăng Thiếu Nghị đã thất thần, nhưng chỉ chớp mắt - - anh nhẹ nhàng đứng dậy, thản nhiên nói một tiếng: "Rất xin lỗi!"
Cô gái cắn môi, nhẹ nhàng ngồi dậy, tay nhỏ kéo quần áo anh - -
"Anh không được bướng bỉnh như thế, tôi là ân nhân cứu mạng của anh cho nên anh phải nghe lời tôi...!"
"Nhưng - -" Lăng Thiếu Nghị còn muốn nói gì.
"Không có nhưng, yên tâm ở lại chỗ này, bố mẹ tôi là người tốt!"
Mặt cô giãn ra, tươi cười giống như mực trên giấy Tuyên Thành, trong chốc lát tô điểm cho khung cảnh xung quanh.
Nhìn cô gái xinh đẹp tươi cười, trái tim Lăng Thiếu Nghị đập lỡ một nhịp.
"Đúng rồi, tên anh là gì?" Cô gái khẽ hỏi.
Ánh mắt Lăng Thiếu Nghị phức tạp, một lúc sau giọng trầm thấp vang lên: "Cô gọi tôi là A Nghị là được!"
"A Nghị!" Cô nhỏ giọng lặp lại, lập tức cười ngọt ngào: "Rất hân hạnh được biết anh... A Nghị, tôi là Dung Thi Âm!"
"Tên thật dễ nghe!" Lăng Thiếu Nghị khẽ nói, trong lòng cảm thấy chút ấm áp vì cô vừa gọi tên anh.
"Đúng rồi, A Nghị, làm sao anh có thể - - rơi xuống chân núi?" Dung Thi Âm hỏi, cô nhớ lại cảnh kia kinh hoàng kia, chiếc xe lăn hết vòng nọ đến vòng kia.
Lăng Thiếu Nghị trầm mặc không nói, trước mắt chỉ là không ngừng hiện lên những chiếc xe muốn lấy mạng anh!
Dung Thi Âm hiểu Lăng Thiếu Nghị không muốn trả lời vấn đề này, cũng không miễn cưỡng, khi cô định nói thêm - -
"Đây là chỗ nào của Đài Loan?" Lăng Thiếu Nghị hỏi, anh nhớ rõ lúc xảy ra tai nạn mình đang đi trên đường cao tốc của Đài Loan.
Dung Thi Âm dịu dàng cười: "Nơi này là tỉnh Hoa Liên của Đài Loan! A Nghị, nhà anh ở đâu?"
"Tỉnh Hoa Liên?" Lăng Thiếu Nghị cố gắng tìm kiếm địa danh này trong đầu, khi anh nghe câu hỏi của Dung Thi Âm, theo bản năng anh trả lời: "Nước Mỹ!"
"Nước Mỹ? Nhà ở nước Mỹ?" Dung Thi Âm kinh ngạc mãi, sao một người Mỹ lại xuất hiện ở tỉnh Hoa Liên này?
"À... - -" Lăng Thiếu Nghị ý thức được lỡ lời đành lập tức che giấu: "Ý của tôi là, ước mơ của tôi là đi nước Mỹ!"
Có trời mới biết, anh ghét nơi kia bao nhiêu.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK