Lăng Thiếu Nghị với vẻ mặt lạnh lùng theo sát phía sau lưng Dung Thi Âm, khi Dung Thi Âm muốn bấm thang máy thì lại bị bàn tay anh lôi kéo, hướng cầu thang đi tới.
“A Nghị... Này, anh muốn dẫn em đi đâu, thang máy ở chỗ này!” Dung Thi Âm vừa bị anh mạnh mẽ lôi kéo, vừa nghi ngờ hỏi.
Hôm nay A Nghị thật là lạ, hơn nữa giờ phút này vẻ mặt đúng là dọa người!
Vậy mà Lăng Thiếu Nghị tựa như một người không có cảm xúc, không ngừng lại một chút nào, bàn tay dùng sức kéo Dung Thi Âm xuống từng bậc cầu thang, trên mặt càng lúc càng lo lắng.
“A Nghị...” Dung Thi Âm cảm thấy cổ tay mình như muốn đứt, cô mở miệng có ý tốt nhắc nhở: “Nơi này chính là tầng ba mươi!”
Ngụ ý của cô chính là, đi cầu thang xuống từ tầng ba mươi như vậy sẽ rất mệt!
Ai ngờ, Dung Thi Âm còn chưa nói xong, Lăng Thiếu Nghị liền một tay đẩy cô tới khúc quanh cầu thang, hai cánh tay dùng lực đột nhiên hướng phía trước duỗi một cái, đem cả người mình vây lấy cô trong phạm vi nhỏ hẹp...
“A Nghị...” Dung Thi Âm cảm thấy mình hít thở không thông, xung quanh tất cả đều nồng nặc hơi thở đàn ông của anh, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức trở thành màu hồng.
“Anh làm sao vậy? Bộ dáng của anh thật là dọa người......” Cô nhẹ giọng rù rì nói, đôi con ngươi thanh tú ánh lên vẻ nghi ngờ cùng ý sợ hãi, tựa như một con thỏ nhỏ màu trắng bất lực rơi vào miệng sói xám lớn.
“Em thương hắn?” Lăng Thiếu Nghị bất thình lình mở miệng, cũng là một câu làm Dung Thi Âm gãi đầu nói.
“Thương hắn? Yêu ai? Hắn là ai?” Nghi ngờ trong mắt Dung Thi Âm càng thêm nồng đậm, cô ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, không hiểu hỏi.
Bộ dáng ra vẻ vô tội của cô càng thêm chọc giận Lăng Thiếu Nghị, giọng nói anh trở nên giật mình nói: “Là người đàn ông vừa lúc nãy, hai ngươi không phải rất thân mật sao?”
“Người mới lúc nãy...” Dung Thi Âm bị vẻ mặt của anh làm cho sợ đến xoay đầu cũng không kịp, cô lập tức tỉnh ngộ ra: “A, anh nói là viện trưởng Tề Bồi Diên? A Nghị, hắn chỉ là mời em đi làm phụ tá của hắn mà thôi, không phải giống như cái loại anh nghĩ đâu...”
“Vì vậy em liền đồng ý không kịp chờ đợi?”
Ánh mắt Lăng Thiếu Nghị dần dần thể hiện sự thay đổi, từ trên người cô truyền tới từng hồi mùi hương cùng với lửa giận trong lồng ngực kết hợp lại, làm kích thích bản năng đàn ông nguyên thủy bừng bừng trong anh.
“Không có, không phải em vừa nói rồi ư, em muốn suy tính một chút, anh cũng đã nghe rồi mà!” Dung Thi Âm có hơi tránh né nói, cô cũng phát hiện ánh mắt Lăng Thiếu Nghị càng thêm thâm trầm, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi không biết tên.
Một tay của Lăng Thiếu Nghị nâng cằm của cô lên, giọng nói bá đạo trực tiếp ra lệnh: “Suy tính? Không cho phép em suy tính, ngày mai phải từ chối công việc này ngay!”
“Cái gì? Từ chối?” Giọng Dung Thi Âm to hơn, tựa như nghe được chuyện kinh hãi nhất trên đời này, đôi con ngươi đen trừng lớn nhìn Lăng Thiếu Nghị.
“Anh... Mới vừa đang nói giỡn với em phải không?” Cô thử dò xét hỏi.
Sau khi hỏi xong, trong lòng Dung Thi Âm không khỏi cảm thấy buồn bực, mình làm gì sợ anh ta như vậy, anh ta hiện tại chẳng qua là người tới làm công cho ba thôi mà, nhưng là...
Tại sao cô lại cảm thấy, trên người A Nghị luôn có chảy dòng máu cùng hơi thở quý tộc.
Sau khi Lăng Thiếu Nghị thấy Dung Thi Âm phản ứng như vậy, ngọn lửa vô danh trong lòng lại thiêu đốt một hồi: “Anh nói em từ chối thì em hãy từ chối!”
Dung Thi Âm bị anh la lớn như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú thoáng qua kinh ngạc, ngay sau đó, cô cũng liền bùng lên lửa giận...
“A Nghị, em không thích tức giận, hơn nữa, hiện tại em không muốn nói chuyện với anh, tránh ra!” Cô dùng sức đẩy mình ra khỏi cánh tay đang vây lấy của anh, không biết sức mạnh Lăng Thiếu Nghị rất lớn, cô không xê dịch được chút nào...
“Tránh ra? Chẳng lẽ em lại còn muốn đi tìm người đàn ông kia?” Lăng Thiếu Nghị không biết mình như thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng bị một nỗi ghen tức khổng lồ thống trị, lời nói cũng biến thành cực kỳ sắc bén.
“Đúng, em chính là đi tìm hắn, đây là tự do của em!” Tính khí cố chấp của Dung Thi Âm cũng nổi lên, cô hướng về phía anh hét lớn, mặc dù tính tình cô dịu dàng trước sau như một, nhưng khi nóng nảy cũng không vừa.
Tính nhẫn nại của Lăng Thiếu hoàn toàn bị cô bào mòn.
“Sự tự do của em? Âm Âm...” Âm thanh của anh trở nên êm ái lại tràn đầy uy lực làm người khác nổi da gà: “Em ở đây khiêu chiến tính nhẫn nại của anh!”
Ánh mắt Dung Thi Âm hàm chứa sự xa lạ nhìn Lăng Thiếu Nghị trước mắt... Đây là lần đầu tiên anh gọi mình như vậy, lại làm cô cảm giác lo lắng sâu sắc.
Trên người cô phát tán mùi thơm nhàn nhạt trêu chọc con tim của anh, dung nhan của cô đẹp đẽ động lòng người ở trước mặt anh biểu hiện một cách hoàn mỹ.
Yết hầu của anh khêu gợi chuyển động lên xuống, Dung Thi Âm nhìn đến ánh mắt của anh càng lúc càng thâm thúy, trong lòng cô vội vàng hấp tấp: “A Nghị, em... Em không có, thật ra thì mới vừa rồi là em nói lẫy...... Ưmh......”
Lăng Thiếu Nghị cũng không nghe cô giải thích nữa, đột nhiên cúi người thô lỗ chộp lấy đôi môi đỏ hồng của cô, bá đạo mút đôi môi như cánh hoa của cô, bàn tay lôi cô đến gần, khiến cho cả thân thể mềm mại kia bị buộc dán sát vào thân thể cao lớn rắn rỏi của anh.
Hai mắt Dung Thi Âm mở lớn, đôi hàng lông mi đen nhẹ rung động, A Nghị... Anh ấy đang hôn mình sao?
Anh hôn cô thật là đau, a.. A...
Sau khi nhận thấy cô không lưu loát phản ứng, bên môi Lăng Thiếu Nghị nâng lên nụ cười thỏa mãn, đột nhiên rời khỏi cánh môi đỏ tươi của cô, cô há hốc mồm dốc sức hít thở, thế nhưng anh lại thừa cơ mà vào, linh hoạt đưa lưỡi chui vào trong miệng của cô ngọ nguậy khích bác.
“Uhm......” Dung Thi Âm cảm thấy tim mình đập mãnh liệt, nếu như mới vừa rồi lời nói của A Nghị tương đối thô lỗ, thì hiện tại anh lại hoàn toàn dịu dàng như nước, lưỡi của anh êm ái nếm lấy hương thơm của cô, làm cho ý thức của cô yếu đi......
Anh cảm nhận được cô đáp lại, nụ hôn của anh không khỏi hôn sâu hơn, anh khẩn cầu, như si như say hôn cô, nuốt lấy nước mật ngọt ngào trong miệng cô, cướp đi hô hấp của cô.
Một loại cảm giác tuyệt vời từ trong đầu óc phát tán ra, thì ra là, Dung Thi Âm đơn thuần như giấy trắng dần dần bị lạc trong kỹ thuật hôn thuần thục của Lăng Thiếu Nghị.
Cô chuyển đôi tay từ trên ngực anh dần dần ôm lên cổ anh, như người chết đuối bấu víu thật chặt vào cái bè gỗ trên mặt nước kia...
Trong ngực mềm mại cùng hương thơm như thuốc phiện kích thích phản ứng bản năng của Lăng Thiếu Nghị, khi anh cảm thấy bụng căng thẳng một hồi rất rõ ràng thì đột nhiên buông cô ra!
“A Nghị......” Dung Thi Âm cúi đầu hô tên của anh, con mắt mê ly không biết chỗ sai nhìn anh trước mặt.
“Về nhà đi!” Lăng Thiếu Nghị ảo não hất đầu một cái, mới vừa rồi mình sao vậy, giống như một tên tiểu tử mới lớn, Lăng Thiếu Nghị ơi Lăng Thiếu Nghị, bản thân không được quên mình đã là cha của một đứa trẻ, người phụ nữ nào có thể tiếp nhận đây?
Nghĩ tới đây, khuôn mặt anh âm trầm lôi kéo Dung Thi Âm đi ra khỏi bệnh viện.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK