Họa Ấp Uyển nằm ở khu xa hoa của người giàu, nơi này cách rất xa Thanh Vận Viên, ngược lại phong cách thiết kế lại giống với Thanh Vận Viên, ẩn trong rừng trúc xanh yên tĩnh là sự thanh cao sang trọng của cái đẹp.
"Nhị thiếu gia, ngài trở lại - - đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân!"
Khi Lăng Thiếu Nghị, Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh cùng bước vào biệt thự, quản gia và người làm dồn dập đi lên phía trước, cung kính nói.
Lăng Thiếu Nghị trầm mặc gật đầu, trên khuôn mặt không có vẻ xao động, hắn đi vào phòng khách, nhìn quanh một vòng mới nói: "Tiểu Phong đâu?"
Nói thật trong khoảng thời gian này, người hắn nhớ nhất không phải ai khác, chính là con trai có cùng huyết thống với mình, cũng bởi vậy, hắn đặc biệt dặn dò người ta đưa An Vũ Ân và Tiểu Phong tới biệt thự.
Quản gia nghe câu hỏi của Lăng Thiếu Nghị, vô cùng lúng túng.
"Mẹ Từ, nói thật với Nhị thiếu gia đi!" Lăng Thiếu Đường ra lệnh.
"Ông xã - -" Kỳ Hinh muốn nói lại thôi, khuôn mặt dịu dàng hiện lên vẻ lo lắng.
Gương mặt khác lạ của họ khiến Lăng Thiếu Nghị nghi ngờ, hắn nhìn nhìn Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh, lại đưa mắt sang quản gia mẹ Từ, giọng nói trở nên nghiêm túc- -
"Mẹ Từ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Vâng, Nhị thiếu gia, thật ra trước đây, tiểu thư An đã rời khỏi đây, mà thiếu gia Tiểu Phong - - cậu ấy được tiểu thư An đưa đi rồi!" Mẹ Từ nói cẩn thận.
"Cái gì?" Lăng Thiếu Nghị thay đổi sắc mặt nhanh chóng.
"Thiếu Nghị - -" Lăng Thiếu Đường đứng dậy, nhìn sắc mặt trở nên khó coi của Lăng Thiếu Nghị nói: "Mọi người trên dưới nhà họ Lăng đều đã biết rồi!"
"Cô ấy đưa Tiểu Phong đi đâu? Chẳng lẽ cũng chưa phái người tìm cô ấy về ư?" Lửa giận nổi lên trong mắt Lăng Thiếu Nghị, nhất là khi hắn biết điều này.
Cô gái đáng chết, lại đưa con hắn đi!
"Thiếu Nghị, trước hết anh bình tĩnh lại!"
Kỳ Hinh cũng tiến lên, dịu dàng an ủi nói: "Nói thật khi mọi người vừa biết tin, cũng dự định phái người tìm Vũ Ân và Tiểu Phong trở về, nhưng sau khi đọc thư của cô ấy để lại, mới từ bỏ ý định!"
"Thư nào?" Lăng Thiếu Nghị lập tức hỏi.
"Nhị thiếu gia, thư ở trong này, mời ngài xem qua!" Quản gia mẹ Từ nhanh chóng đưa một lá thư cho Lăng Thiếu Nghị.
Lăng Thiếu Nghị lạnh lùng mở thư - -
"Thiếu Nghị, tha thứ cho em vì đi mà không tạm biệt, thật ra xong khi xảy ra nhiều sự việc như vậy, em không thể nào bình tĩnh mà ngồi đợi trong căn nhà này, xin phép cho em tạm thời mang Tiểu Phong đi, em biết mình không có khả năng trở thành người phụ nữ anh coi trọng nhất, nhưng em sẽ trở thành một người mẹ xứng đáng với tên gọi, em biết khi anh đọc lá thư này nhất định sẽ sử dụng thế lực của nhà họ Lăng tìm kiếm em và Tiểu Phong, xin anh đừng làm thế, tuy Tiểu Phong là con cháu nhà họ Lăng, nhưng đồng thời cũng là đứa bé em không thể vứt bỏ, xin anh hãy để em nuôi con đến khi nó mười tám tuổi, hãy cho em ích kỉ một lần, xin anh..."
Trong thư An Vũ Ân viết với tất cả sự thành khẩn, khi Lăng Thiếu Nghị đọc những dòng thư, tay nắm chặt lại, xé thư thành từng mảnh...
Sau khi trải qua từng đêm say rượu, cuối cùng Lăng Thiếu Nghị vẫn bị thuyết phục không phái người đi tìm An Vũ Ân, tuy hắn rất muốn xẻ người phụ nữ đáng giận kia thành trăm mảnh, nhưng hắn biết, Tiểu Phong còn nhỏ, đương nhiên không thể rời khỏi mẹ.
Giờ này phút này, hắn đang lái xe trên đường cao tốc ở Đài Loan, mấy ngày trước đây, Lăng Thiếu Nghị từ chối đề nghị của Lăng Thiếu Đường hi vọng hắn trở lại giúp Lăng thị, một mình rời khỏi nước Mỹ, đến đây.
Hắn chỉ muốn nhân khoảng thời gian này để sắp xếp lại suy nghĩ, không muốn có bất cứ quan hệ nào với nhà họ Lăng, cũng không muốn dựa vào danh tiếng của cha hắn - Lăng Diệu Hồng, tuy nhiên hiện tại hắn vẫn nắm giữ cổ phần của Lăng thị.
Xe chạy điên cuồng trên đường, Lăng Thiếu Nghị rơi vào dòng suy ngẫm không biết đã có bốn, năm chiếc xe khả nghi bám theo sau mình từ lâu, khi hắn nhận ra, chiếc xe đã bị vây xung quanh - -
"Két - -" một chiếc xe lao nhanh về phía xe của Lăng Thiếu Nghị, Lăng Thiếu Nghị kinh ngạc, nhanh chóng rẽ ngoặt, xe lập tức quay đầu- -
Những người này, là ai? Lăng Thiếu Nghị cảnh giác, trong đầu không kịp suy nghĩ.
Không biết tại sao dường như chủ nhân của những chiếc xe muốn liều chết, hoàn toàn không cho Lăng Thiếu Nghị có thời gian suy nghĩ, bọn chúng dồn dập lao về phía Lăng Thiếu Nghị, tựa như muốn bức hắn đến chết - -
Ánh mắt Lăng Thiếu Nghị sắc bén, khi hắn định khởi động xe, đột nhiên một cơn đau ập đến - -
"Ưm - -" Đầu Lăng Thiếu Nghị đập mạnh vào tay lái, sau đó, xe lao xuống vách núi bên đường cao tốc - -
Nhóm người kia lập tức xuống xe, khi bọn chúng muốn hành động thêm, nhưng ở phía xa dường như có tiếng còi của cảnh sát khiến chúng phải rời khỏi hiện trường...
Đài Loan, tỉnh Hoa Liên tập đoàn Hoa Liên
Ở vào phía đông của Đài Loan, tỉnh Hoa Liên là nơi có mật độ dân số thấp nhất, vì quá trình mở rộng khá muộn, đến nay Hoa Liên vẫn còn phong cảnh nguyên sơ, bởi vậy mỗi buổi sớm, đô thị này rất yên lặng và trong lành.
Nhưng cũng trong buổi sớm, trong phòng ngào ngạt hương hoa lại vang lên tiếng rên không phù hợp với khung cảnh - -
"Ưm - -"
Trên chiếc giường đơn, một người đàn ông cao lớn quấn băng trên đầu, mày nhăn lại bật ra tiếng rên đau đớn, đôi mắt sâu thẳm cũng dần mở ra - -
"Anh đã thức dậy?" Một giọng nói êm dịu lẫn với sự vui mừng vang lên bên tai hắn, sau đấy một bàn tay dịu dàng khẽ đặt lên trán hắn- -
"Tốt rồi, anh đã hạ sốt!" Giọng nói lại vang lên, chứa trong đó là sự an ủi.
Đàn ông, không, chính xác phải nói là Lăng Thiếu Nghị, nhìn về phía giọng nói - -
Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp đang mỉm cười, tuy trên người là váy trắng đơn giản nhưng lại làm đôi mắt long lanh giống như thủy tinh nổi bật lên lại càng đắm say lòng người, mái tóc đen tuyền thêm gương mặt không hề trang điểm, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu vào cô, thật giống như thiên sứ!
Trong phút giây này, dường như Lăng Thiếu Nghị nhìn thấy bóng hình của Kỳ Hinh...Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK