Từ tầng âm sáu đến tầng âm hai này, tổng cộng có bốn cánh cửa. Họ xác nhận mình đã đóng cửa cẩn thận nhưng lại sao những con thây ma đó vẫn có thể xông lên? Cũng lúc này, Liên Dương Diễm đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, anh ta dựa vào bản năng chiến đấu mà phóng ra bức tường gió, một móng vuốt thây ma sắc nhọn đen ngòm đột nhiên xuất hiện ở bức tường gió và chỉ trong ba giây ngắn ngủi đã phá vỡ bức tường gió.
Sắc mặt Liên Dương Diễm thay đổi: "Tất cả mọi người, nhanh chóng lên! Bảo vệ hai giáo sư và bốn nhà nghiên cứu!”
Bên dưới thây ma xông lên, bên trên có thây ma bí ẩn tấn công, nhất thời họ bận rộn tay chân luống cuống.
Hứa Lê phát hiện ra con thây ma đó thì mặt mày tái mét.
Đã biết, hiện tại mới là ngày thứ tám của tận thế, ở thành phố S xuất hiện chó thây ma cấp hai thì thôi đi, sao ở đây còn có thể xuất hiện thây ma cấp ba chứ!
Đúng vậy, là thây ma cấp ba.
Kiếp trước Hứa Lê g.i.ế.c c.h.ế.t vô số thây ma, con thây ma này chưa xuất hiện thì cô sẽ đoán xem nó là thứ gì, khi nó xuất hiện thì cô đã hiểu rồi, con thây ma cấp ba c.h.ế.t tiệt này đã xuất hiện.
Thành phố S chẳng lẽ là vùng đất lành sao?
Nhưng nếu nói như vậy... Cô mơ hồ hiểu ra, tại sao kiếp trước khi cô quen biết những người của Đội dị chiến thì Liên Dương Diễm và những người khác đều không có ở đó, còn Giáo sư Nguỵ và Giáo sư Phương rõ ràng ở cùng nhau, tại sao Giáo sư Nguỵ lại không được cứu ra.”
Đại Hùng, anh buông em xuống.”
Hứa Lê vỗ vỗ vào cánh tay Đại Hùng.
Đại Hùng lập tức từ chối, không những từ chối, còn ôm Hứa Lê chặt hơn, còn dùng cơ thể che chắn cho Giáo sư Nguỵ và Giáo sư Phương: "Không được, các người không được xảy ra chuyện.”
Hứa Lê sắc mặt nghiêm túc: "Anh phải đi giúp.”
“Đại Hùng, A Kim qua đây, A Nguyên và Vương Thanh Cương bảo vệ tốt giáo sư và các nhà nghiên cứu.”
Liên Dương Diễm ra lệnh.
A Nguyên là dị năng hệ băng hiếm có, dị năng có tính công kích, còn hệ nước của Vương Thanh Cương và hệ băng của A Nguyên lại có thể hỗ trợ lẫn nhau, hai người ở lại sẽ thích hợp hơn so với việc Đại Hùng, dị năng hệ sức mạnh này ở lại. Đại Hùng cuối cùng cũng buông Hứa Lê xuống, Hứa Lê cũng không khách sáo, cô một tay nắm tay Giáo sư Nguỵ, một tay nắm tay Giáo sư Phương, sắc mặt nghiêm túc: "Giáo sư Ngụy, giáo sư Phương, hai người nắm chặt tôi, đừng buông tay.”
Giáo sư Nguỵ và Giáo sư Phương lập tức đồng ý: "Được.”
Thực ra trong lòng nghĩ rằng: Nếu có nguy hiểm, hai ông già bọn họ sẽ bảo vệ đứa trẻ sống sót, đồ vật có thể mang về, còn người bọn họ có về hay không cũng không quan trọng lắm.