“Thật sao?”
Mắt cô gái sáng lên. Người phụ nữ bên cạnh cũng sáng mắt, cô ấy trả bình sữa cho Hứa Lê, vội vàng hỏi: "Là trước khi cai sữa đều có thể nhận sao? Chúng tôi cần phải làm gì để đổi không?”
"Không cần.”
Hứa Lê tắc đầu. A Nguyên bên cạnh mặt đầy vẻ kinh ngạc: "Chị Lê, căn cứ của chúng ta từ khi nào có quy định này vậy?”
“Đợi chúng ta về là có.”
Hứa Lê đưa hai bình sữa cho A Nguyên: "Không có việc gì thì đi rửa bình sữa đi.”
"Chị Lê nói có thì chắc chắn sẽ có.”
A Nguyên rất tin tưởng Hứa Lê.
Hứa Lê cạn lời, liếc anh ta một cái, hỏi hai người đang bế trẻ: "Các người còn người thân không?”
"Chồng và anh trai tôi ở khu an toàn.”
Người phụ nữ vội vàng trả lời.
Còn cô gái thì lắc đầu: "Không còn nữa.”
Vậy nên em gái là người thân duy nhất của cô ấy.
"Vậy về nói với chồng và anh em một tiếng, em đi cùng người của chúng tôi, trên xe sẽ mát mẻ hơn, hai đứa trẻ cũng thoải mái hơn.”
Ngoài hai đứa trẻ sơ sinh, khu an toàn này còn có một đứa trẻ ba tuổi, một đứa trẻ sáu tuổi, những đứa trẻ này cùng với một người lớn tuổi đã lên xe của đội hộ vệ căn cứ, trên xe có ít nhất hai thùng đá, cả xe rất mát mẻ.
Còn Hứa Lê, bọn họ đã sớm lái xe đi dò đường phía trước. Hai khu an toàn khác thì Từ Dần và Liên Dương Diễm đi, bên đó cũng không có vấn đề gì, đều là những người đã trải qua thời mạt thế, những người có thể sống đến bây giờ cơ bản đều không ngốc. Trên đường đi mặc dù có không ít thây ma nhưng vì đường thông nên thây ma bình thường không đuổi kịp tốc độ của xe, thây ma cấp hai lại bị dọn dẹp kịp thời, lúc đầu những người ở khu an toàn còn rất căng thẳng nhưng theo thời gian trôi qua, bọn họ càng ngày càng kinh ngạc, cũng càng thêm kính sợ thực lực của căn cứ. Đồng thời, cũng vui vẻ hơn.
Đó là nơi bọn họ sẽ sinh sống sau này, căn cứ càng mạnh, bọn họ càng an toàn. Hứa Lê bọn họ một đường thuận lợi, thây ma cấp ba có Hứa Lê ra tay, thây ma cấp hai những người khác phối hợp là có thể giải quyết, thây ma cấp một chỉ cần dùng s.ú.n.g là có thể dọn dẹp. Hơn một tiếng sau, bọn họ đã hội hợp với đội của Liên Dương Diễm. Sau khi hội hợp, bọn họ vòng một chút, đi đến khu an toàn ở trung tâm thành phố.
Khu an toàn ở trung tâm thành phố là Từ Dần đi, anh ta chỉ có dị năng cấp hai, Hứa Lê bọn họ phải đi đón anh ta. Đến nơi thì đã hơn bảy giờ, trời đã dần tối. Nhưng Hứa Lê vẫn có thể nhìn thấy, khu an toàn này không có nhiều người tập trung. Đợi nghe Từ Dần nói, cô càng xác nhận hơn.
Khu an toàn này kỳ thực cũng không có nhiều người, chỉ có hơn một nghìn năm trăm người, lần này chỉ có hơn ba trăm người đồng ý đi căn cứ, mặc dù chiếm đến ba phần một số người nhưng cơ bản đều là người bình thường không có dị năng, số ít người có dị năng cũng là cùng người nhà đi căn cứ.