Người đưa bánh mì là Dương Trình Trình, Hứa Lê chớp chớp mắt, lắc đầu: "Em có đồ ăn, anh tự ăn đi.”
Dương Trình Trình hơi thất vọng: "Được rồi.”
Cậu bé vừa mới thu bánh mì lại thì nghe thấy bên cạnh có người hét lên: "Cậu bé, cô bé không đói thì tôi đói, hay là cậu chia bánh mì cho tôi đi"
Một tiếng hét vang lên, rất nhiều ánh mắt đều tập trung về phía này. Dương Trình Trình nắm chặt chiếc bánh mì nhỏ, sắc mặt trắng bệch đi vài phần. Có lẽ cậu bé vẫn chưa biết tiếng hét này có ý nghĩa gì nhưng bản năng mách bảo cậu ấy cảm thấy nguy hiểm và bất an.
Trong đám đông, tiếng bụng kêu ùng ục thỉnh thoảng vang lên, không ít người thu hồi tầm mắt, lấy đồ ăn trong túi ra ăn.
Cũng có người dần chuyển ánh mắt tập trung vào chiếc bánh mì nhỏ sang chiếc ba lô của Dương Trình Trình, trong mắt đều hiện lên vẻ tham lam, chỉ là kiêng dè Trương Hưng và những người khác bên cạnh Dương Trình Trình, không dám lại gần nhưng vẫn nói: "Cháu bé, bà không còn đồ ăn nữa rồi, bà đói lắm, cháu làm ơn, cho bà chiếc bánh mì này được không?”
Ngày thứ ba của ngày tận thế, thức ăn không tính là khan hiếm nhưng đã có người bộc lộ lòng tham của mình.
Không đợi Dương Trình Trình lên tiếng, Hứa Lê đã mở lời: "Được thôi, bà mở ba lô ra, nếu trong đó thực sự không còn đồ ăn nữa, cháu cũng sẽ đưa bà một chiếc bánh mì.”
Bà lão sáu mươi bảy mươi tuổi trừng mắt nhìn Hứa Lê: "Bà nói không có là không có, lẽ nào bà lại lừa cháu sao?”
"Cái đó thì không chắc.”
Giọng điệu của Hứa Lê u uất: "Lỡ như à là kẻ xấu lừa trẻ con thì sao?”
Bà lão tức giận: "Con nhóc đê tiện này...”
Lời nói chưa kịp nói hết. Vì Hứa Lê đã rút s.ú.n.g ra, chĩa vào bà lão. Bà lão đầu tiên là sợ hãi, sau khi phản ứng lại, càng tức giận hơn: "Con nhỏ này dùng s.ú.n.g đồ chơi dọa tôi sao?”
“Vừa nãy quên mở khóa an toàn.”
Hứa Lê mở khóa an toàn, trên mặt cô thậm chí còn nở một nụ cười có thể nói là ngoan ngoãn ngọt ngào: "Bà có thể thử xem khẩu s.ú.n.g trong tay tôi là s.ú.n.g thật hay s.ú.n.g đồ chơi.”
"Được rồi, Tiểu Lê.”
Trương Hưng sợ hãi đến mức tim đập thình thịch: "Em khóa an toàn lại trước đi, đừng nghịch lung tung, cẩn thận cướp cò.”
Bà lão vốn định mắng Hứa Lê nhưng nhìn thấy Trương Hưng căng thẳng đến mức mồ hôi túa ra trên trán, đột nhiên lại nhụt chí. Đây không phải là s.ú.n.g thật chứ? Nhà ai mà đứa trẻ nhỏ như vậy lại có thể lấy được s.ú.n.g thật?
Thấy bà lão im bặt, Hứa Lê nhìn lướt qua những người khác: "Các người còn muốn bánh mì không?”
“Ha ha ha, chúng tôi tự có đồ ăn, em đừng lo cho chúng tôi.”
Có người cười gượng, có người im lặng dời mắt đi. Hứa Lê khóa an toàn, nhét s.ú.n.g vào túi đeo chéo, tiện tay lấy ra một hộp sữa và một chiếc bánh mì nướng mới ra lò, to bằng bàn tay người lớn, xé ra cắn một miếng.
Quả nhiên, bánh mì nướng mới ra lò vẫn ngon nhất. Cô ở bên này ăn uống, hoàn toàn là dáng vẻ vô tư lự, bên kia Dương Trình Trình nắm chặt chiếc bánh mì nhỏ, nhìn Hứa Lê hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: "Cảm ơn, xin lỗi.”
“Không cần phải xin lỗi đâu chỉ là lần sau chưa chắc đã có người giúp anh đâu.”
Hứa Lê nhìn đôi mắt ngây thơ và hoang mang của Dương Nam Nam, thở dài.