Trầu bà nhỏ: Không ngon lắm nhưng no bụng. Hứa Lê hiểu ra.
Những động thực vật biến dị này biến dị cũng là vì virus của xác sống, Hứa Vân Thâm có thể từ trong cơ thể thực vật biến dị chiết xuất ra thuốc giải độc, thuyết minh trong thực vật biến dị có một bộ phận có thể tiêu hóa virus. Bộ phận có thể tiêu hóa này, có thể thanh Lọc virus. Hơn nữa loại virus trong đất này đối với chúng mà nói còn có chút chỗ tốt.
Nói như vậy... Thực vật biến dị và con người ngược lại là có lợi cho nhau?
Dù sao thì thực vật biến dị từ một góc độ nào đó, tính cách tàn bạo chỉ là số ít, rất nhiều đều lười để ý đến con người. Hứa Lê ở đây suy nghĩ, Trầu bà nhỏ thì "Ăn.”
hết cả một chậu đất, sau đó ợ một cái nho nhỏ, nó dùng lá che cành của mình, xấu hổ vặn vẹo, sau đó đối với Hứa Lê biểu đạt: Đợi không nóng nữa, chủ nhân không ra ngoài thì tôi ở trong sân của chủ nhân được không ạ.
Hứa Lê vui vẻ đồng ý: "Tất nhiên là được.”
Mà Hứa Vân Thâm đã đi thăm dò đất trong chậu hoa, đợi thăm dò xong, anh không chút ngoài ý muốn: "Đã thanh lọc hoàn toàn, cảm giác còn tốt hơn thuốc thanh lọc của anh, đất vẫn giữ được nhiều chất dinh dưỡng hơn.”
"Trầu bà nhỏ lợi hại quá.”
Hứa Lê khen ngợi.
Trầu bà nhỏ kiêu ngạo dựng lá.
Tiểu Kim bên cạnh không vui, nó dùng đuôi cuốn lấy cổ tay Hứa Lê, con rắn nửa lớn dài ba mét mắt ba ba nhìn Hứa Lê.
"Tiểu Kim cũng lợi hại, vừa nãy nhờ Tiểu Kim giúp đỡ bê chậu hoa, nếu không Trầu bà nhỏ cũng không phát hiện ra năng lực của mình.”
Tiểu Kim liền vui vẻ. Hứa Vân Thâm nhìn hai tiểu gia hỏa này tranh sủng trước mặt Hứa Lê, ánh mắt lóe lên. Anh giả vờ vô tình mở miệng: "Chuyện thuốc giải độc và thuốc thanh lọc em định bao giờ đi nói với căn cứ? Lúc nói có cần anh đi cùng không?”
"Tất nhiên là phải có anh đi cùng, anh không đi, em giải thích về thuốc thế nào với họ? Huống hồ anh mới là công thần, họ cũng nên biết.”
Hứa Lê không chút do dự. Trong mắt Hứa Vân Thâm tràn ngập ý cười: "Được.”
Sau đó anh lại nói: "Trước tận thế trầu bà có thể giâm cành, không biết Trầu bà nhỏ có thể giâm cành không, cũng không biết giâm cành ra sao.”
“Nhưng giâm cành có đau không? Có tổn thương không?”
Dù sao ở bên nhau lâu như vậy, Hứa Lê thật sự xem Trầu bà nhỏ như người nhà... Của mình.
Cho nên phản ứng đầu tiên của cô chính là quan tâm. Trầu bà nhỏ nghiêng lá "Nhìn.”
Hứa Lê, lay lá: Chủ nhân muốn Trầu bà nhỏ giâm cành sao?”
Nếu giâm cành Trầu bà nhỏ cũng có thể thanh lọc đất, Trầu bà nhỏ chính là công thần lớn rồi.”
Hứa Lê sờ lá Trầu bà nhỏ. Trầu bà nhỏ lay lá: Không giâm cành, có thể giâm gốc.
Hứa Lê không ngờ Trầu bà nhỏ còn có năng lực này, cô lập tức đồng ý: "Được, vậy em giâm gốc được bao nhiêu thì giâm bấy nhiêu, đừng tổn thương bản thân.”
Trầu bà nhỏ xấu hổ: Năng lượng đủ, có thể giâm nhiều gốc. Hứa Lê hiểu rồi, cô lấy ra một nắm tinh hạch: "Em dùng trước đi, cũng không cần giâm nhiều, giâm hai ba gốc ra thử hiệu quả.”
Trầu bà nhỏ: Được ạ~
Hứa Lê nói xong,liên lạc với thủ lĩnh căn cứ. Mặc dù chuẩn bị lười biếng nhưng dù sao thì thứ Hứa Vân Thâm nghiên cứu ra cũng quan trọng, huống hồ chuyện này cũng không phiền phức, cô đơn giản nói với thủ lĩnh căn cứ nguyên do sự việc, thủ lĩnh căn cứ bên kia rất kích động, nếu không phải bây giờ là ban ngày, nhiệt độ quá cao, ông ta hận không thể lập tức chạy tới.