Mục lục
Trùng Sinh Vào Vai Nữ Phụ Ở Mạt Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ là vì vết thương quá nặng, bây giờ vẫn phải truyền dịch, nằm trên giường không được phép cử động. So với hôm qua cả đội ở đây canh giữ, hôm nay chỉ có hai đội viên ở đây, những người khác hẳn đã về nghỉ ngơi từ hôm qua. Khi Hứa Lê đến, Trương Hưng đang uống cháo, khuôn mặt tái nhợt của anh ta nở một nụ cười: "Tiểu Lê? Em đến rồi à? Nghe nói hôm qua em đã cứu anh?”

“Em còn dẫn bọn họ đến nữa.”

Hứa Lê ra hiệu cho Trương Hưng nhìn hai đứa trẻ phía sau. Trương Hưng nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy Dương Trình Trình có chút ngượng ngùng và Dương Nam Nam trốn sau anh ta, anh ta nghỉ hoặc: "Hai đứa sao lại đến đây?”

"Muốn đến thăm chú Trương, cảm ơn anh Trương đã cứu chúng em.”

Dương Trình Trình rất nghiêm túc. Trương Hưng cười: "Được rồi, nhiệm vụ của chúng tôi là cứu mọi người, không cần nghĩ nhiều.”

Dương Trình Trình nhỏ giọng nói: "Nhưng anh bị thương là vì cứu...”

"Cảm ơn anh Trương.”

Dương Nam Nam trốn sau Dương Trình Trình cũng lấy hết can đảm, mới nhỏ giọng cảm ơn.

Mặc dù cứu người, bảo vệ người dân là nhiệm vụ của họ nhưng khi thực sự nghe thấy lời cảm ơn, trong lòng Trương Hưng vẫn rất thoải mái.

Anh ta hỏi: "Mọi người đã ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì ăn cùng anh một chút.”

"Ăn rồi ạ.”

Dương Trình Trình vội vàng nói.

Mặc dù tinh thần Trương Hưng không tệ nhưng rõ ràng anh ta có chút xa cách với anh em Dương Trình Trình, mặc dù cũng quan tâm nhưng không chủ động lắm.

Dương Trình Trình cũng hiểu chuyện, sau khi cảm ơn thì nhanh chóng đi ra ngoài, chỉ nói là sẽ đợi Hứa Lê cùng về.

Anh ta dẫn theo em gái, không dám một mình đi lung tung trong điểm cứu hộ.

Còn lại sao đi cùng Hứa Lê thì dám? Dương Trình Trình không nói rõ được tại sao, có lẽ là vì Hứa Lê quá bình tĩnh, luôn cảm thấy ở bên Hứa Lê thì khá an toàn. Anh ta dẫn em gái ra ngoài, Trương Hưng cũng đã uống xong bát cháo, anh ta chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: "Cậu ngồi trước đi, cậu đeo balo như vậy mãi không mệt à?”

"Vẫn hơn là làm mất đồ.”

Hứa Lê thực sự không mệt. Nhìn thì thấy balo của cô đầy ắp nhưng thực ra đồ đạc không nhiều, cũng không nặng, thứ nặng nhất chỉ là một chai nước và hai hộp sữa. Cái balo này chính là để che mắt người khác.

Trương Hưng không biết Hứa Lê có được sự cảnh giác cao như vậy từ đâu nhưng nghĩ đến lúc anh ta gặp Hứa Lê, cô chỉ có một mình, tuy trông sạch sẽ nhưng không biết đã gặp phải chuyện gì, anh ta thở dài, không hỏi nhiều, chỉ hỏi: "Hôm qua em ở có quen không? Hôm nay em có thể đến căn cứ rồi, đến căn cứ bên đó sẽ thoải mái hơn nhiều.”

“Vâng vâng.”

Hứa Lê gật đầu, tỏ vẻ ngoan ngoãn. Trương Hưng mới hỏi lại lần nữa: "Hôm qua là em cứu anh?”

"Anh muốn hỏi về loại thuốc này à?”

Hứa Lê lại lấy lọ thuốc hôm qua từ trong ba lô ra. Trương Hưng nhìn lọ thuốc trông bình thường, thậm chí bột thuốc còn có màu hồng hơi kỳ lạ, anh ta hỏi cô: "Em muốn đổi với chúng tôi không? Nếu không muốn, chúng tôi cũng không ép em.”

“Có thể đổi.”

Hứa Lê lại lục tìm trong ba lô của mình, lấy ra một lọ đầy: "aem còn lọ này.”

Trương Hưng: "... Em còn bao nhiêu?”

“Anh muốn nhiều không?”

Hứa Lê cảnh giác ngẩng đầu.”

Không phải.”

Trương Hưng cũng lười hỏi, dù sao ba lô của Hứa Lê cũng không lớn, lúc mở ra cũng không kêu leng keng, ước chừng cũng không có lọ thứ ba.

"Vậy tại sao hôm qua em không nói đổi?”

Trương Hưng tò mò. Hứa Lê lý trực khí tráng: "Lỡ họ bắt nạt em là trẻ con, lừa thuốc của em thì sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK