"Nó hẳn là sắp lột da rồi.”
Giọng nói đột nhiên vang lên bên tai khiến Hứa Lê ngạc nhiên quay đầu lại: "Anh lên đây bằng cách nào?”
Hứa Vân Thâm nhìn chăm chăm vào rắn biến dị: "Anh thấy nó vẫn có chút nguy hiểm.”
"Không sao đâu.”
Hứa Lê vẫy tay: "Nếu nó thực sự muốn đi theo em, đối với em mà nói lợi nhiều hơn hại.”
Vì vậy, đáng để mạo hiểm.
Hứa Vân Thâm ừ một tiếng, đột nhiên nói: "Trước đây anh còn tưởng rằng bộ đồ tác chiến của em bị người ta cướp mất.”
"Sao có thể chứ? Ai có thể cướp bộ đồ tác chiến của em?”
Hứa Lê thuận miệng đáp lại, rồi sững người. Có vẻ như Hứa Vân Thâm thực sự không biết tình hình của cô, cô giải thích: "Bây giờ em nhỏ như vậy, thực ra là vì một số lý do đặc biệt, làm quen lại nhé, em tên là Hứa Lê, năm nay hai mươi lăm tuổi.”
Hứa Vân Thâm nhớ lại, Hứa Lê thực sự chưa bao giờ nói về tuổi của mình.
"Ồ, sao con này lại xẹp xuống rồi?”
Hứa Vân Thâm đang ngẩn người nhưng sự chú ý của Hứa Lê đã chuyển đi.
Cô mở to mắt nhìn vị trí của rắn biến dị, vừa kinh ngạc vừa hoang mang, thậm chí còn trực tiếp nhảy xuống từ tầng sáu. Sau khi tiến cấp, thực ra rắn biến dị đã dài đến gần hai mét, thế nhưng chỉ trong thời gian Hứa Lê và Hứa Vân Thâm nói vài câu, rắn biến dị đã xẹp xuống ngay trước mắt.
Mặc dù khi đầu tư vào rắn biến dị, Hứa Lê đã biết sẽ có một tỷ lệ thất bại nhất định, cô cũng chấp nhận khả năng thất bại nhưng giờ đã đến nước này rồi, rõ ràng đã thức tỉnh thành công, sao lại đột nhiên thay đổi? Khi Hứa Lê nhảy xuống, da của rắn biến dị đã xẹp hoàn toàn, cô sờ da của rắn biến dị, mặc dù da của con quái thú biến dị gần cấp năm này là một vật liệu rất tốt nhưng cũng không đáng giá bằng một con quái thú biến dị cấp năm!
Chờ đã... Hứa Lê đột nhiên nhìn xuống cổ tay mình, trên cổ tay cô xuất hiện một cái đuôi nhỏ màu vàng, sau đó còn có một cái đầu nhỏ thò ra nhìn cô, thân mật cọ cọ vào tay cô.
Mặc dù nhỏ nhưng khí thế này… rõ ràng là một con quái thú biến dị cấp cao.”
Cậu nhỏ lại rồi à?”
Rắn biến dị vui vẻ gật đầu. Trước đó nó đã nhìn thấy Hứa Lê nhỏ lại, thêm vào đó nó biết Hứa Lê chê nó quá lớn không tiện mang theo nên cũng muốn nhỏ lại.
Chỉ là nó không biết mình đã thành công như thế nào, dù sao thì bây giờ nó rất vui, nó dán vào cổ tay Hứa Lê, tự quấn thành một chiếc vòng tay hai vòng, không chịu rời khỏi cổ tay Hứa Lê. Rắn biến dị dài hai mét giờ chỉ còn bằng chiếc đũa, đeo trên cổ tay thoạt nhìn giống như một chiếc vòng tay vàng, màu sắc đẹp, tính tình hiền lành.
Hứa Lê lấy ra một tinh hạch cấp hai: "Cậu còn có thể lớn lên không?”
Rắn biến dị gật đầu, một ngụm nuốt chửng tinh hạch.