“Được chứ.”
Hứa Lê không bao giờ làm giảm nhiệt tình của đồng đội, cô gật đầu, ngửi thấy mùi thơm của cháo trắng, cảm thán: "Lúc này mà có thêm quẩy thì tốt rồi.”
Nói xong, cô lấy ra hai cái bánh bao: "Nào, mỗi người một cái.”
Dị năng giả không cần ăn để bô sung thể lực và dị năng, lượng thức ăn chỉ lớn hơn một chút so với trước đây, Hứa Lê ăn một bát cháo, một cái bánh bao, một quả trứng là hơi no rồi. Cô đứng dậy, mở cửa, nhìn thấy Liên Dương Diễm đang đợi bên ngoài.
"Em dậy rồi à? Căn cứ trưởng bảo anh dẫn em đi chọn nhà.”
Nói xong, Liên Dương Diễm nhìn thấy Hứa Vân Thâm, ánh mắt ngưng lại.
Tối qua sau khi đưa Hứa Lê về, anh ta đã quay lại văn phòng căn cứ trưởng, chủ yếu là báo cáo chi tiết về hành động lần này, sau đó xác nhận đội của họ sau này sẽ thường xuyên hợp tác với Hứa Lê, vì vậy anh ta cũng hiểu rõ hơn về tình hình của Hứa Lê.
Ví dụ như "Người nhà.”
mà Hứa Lê nhặt về này.
Nhưng người nhà này không phải bị gãy chân sao? Sao lại đứng lên được? Chẳng lẽ...
"Đây là Liên Dương Diễm, đội trưởng đội một của Đội dị chiến, cũng là đội trưởng của em trong lần làm nhiệm vụ trước, sau này chúng ta sẽ thường xuyên hợp tác.”
Hứa Lê giới thiệu trước cho Hứa Vân Thâm, sau đó lại giới thiệu với Liên Dương Diễm: "Anh ấy là Hứa Vân Thâm, là thành viên trong đội của em.”
"Xin chào, rất vui được gặp anh.”
Liên Dương Diễm đưa tay ra.
Hứa Vân Thâm cũng đưa tay ra: "Xin chào.”
Sau khi làm quen với nhau, Liên Dương Diễm mới tò mò hỏi: "Em định thành lập đội sao?”
“Đúng vậy, mặc dù mới có hai người nhưng cũng có thể gọi là đội chứ?”
Hứa Lê lý lẽ hùng hồn. Liên Dương Diễm: "Nhưng quy định của căn cứ là phải có năm người trở lên mới được thành lập đội.”
"Ôi, không quan trọng, các anh biết anh ấy là thành viên trong đội của em là được rồi.”
Hứa Lê phẩy tay, không để ý chút nào. Liên Dương Diễm nghẹn họng. Nhưng nghĩ kỹ lại, đối với Hứa Lê mà nói, thân phận thành viên trong đội có lẽ chỉ là để bảo vệ Hứa Vân Thâm, cũng có nghĩa là phân chia thành người của mình.
Đây cũng là sự tự tin mà Hứa Lê có được nhờ vào sức mạnh của chính mình.”
Mạo muội hỏi một câu, em còn có thể sử dụng máy trị liệu trong bao lâu nữa?”
Liên Dương Diễm hỏi. Hứa Lê cười khẩy: "Anh sẽ không nghĩ rằng em cũng không có cách nào để nạp năng lượng cho máy trị liệu chứ?”
Liên Dương Diễm: "... Hả?”
Anh ta thực sự nghĩ như vậy. Rốt cuộc trước đó đã có chuyện về lá chắn bảo vệ, anh ta hiểu lầm cũng là bình thường.
Hứa Lê bật cười: "Không sao, ít nhất phải mất một hai tuần nữa mới có thể nói đến chuyện này, chúng ta không nói về chuyện này bây giờ.”
Liên Dương Diễm liền thu hồi vẻ mặt ngốc nghếch, ừ một tiếng: "Vậy anh dẫn hai người đi xem nhà?”
“Được.”
Vì sau này sẽ sống chung nên khi chọn nhà ở, Hứa Lê tất nhiên cũng phải tham khảo ý kiến của Hứa Vân Thâm.