Editor: Song Ngư | Beta-er: NgáoLúc này Tô Hi mới nhớ ra hôm nay là ngày Vệ Phong về Kinh.
Có lẽ mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, ngày nào Tô Hi cũng phải sống trong sự lo sợ, thế nên cũng quên béng luôn chuyện này.
Binh mã nơi xa hào hùng tráng lệ. Từ phía của Tô Hi chỉ thấy quân lính đông đảo hùng mạnh đang tiến về trước. Đội ngũ đi sau nhiều vô kể nhưng nàng chỉ có thể thấy người cưỡi chiến mã mặc áo giáp dẫn đầu. Bởi vì khoảng cách quá xa nên nàng không nhìn rõ vẻ mặt của hắn nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ uy nghiêm và lạnh lùng đè nén cả người hắn
Tô Hi đoán lúc này Vệ Phong nhất định đang cau mặt mày, mặt không đổi sắc, nụ cười trên môi tắt ngấm, giống như những lần hắn đã tức giận trước đây.
Rõ ràng chỉ mới xa nhau hai tháng thôi mà Tô Hi lại cảm thấy như thể đã lâu không gặp hắn rồi. Nàng chợt cảm thấy tủi thân, cúi đầu lau mắt nhưng lại tiếc nuối phải bỏ sót từng động tác của hắn. Nàng buông tay ra nhìn hắn đăm đăm, nếu không phải bây giờ nàng đang đứng trên tường thành, còn có Vệ Uyên đứng bên thì nàng sẽ lập tức nhào vào lòng hắn.
Trái tim của Tô Hi dần bình tĩnh lại, vẫn không kìm được lo lắng cho Vệ Phong. Trên tường thành và trong thành đều là người của Vệ Uyên, hắn phải vào thành thế nào đây?
Quân lính nơi xa dần dần tiến đến gần, Tô Hi nhìn dáng vẻ của Vệ Phong càng thêm rõ ràng. Nàng không cầm lòng được muốn xoay người xuống lầu. Nhưng nàng vừa mới đi được một bước thì hai binh lính mặc áo giáp không nói tiếng nào chặn nàng lại.
Giọng điệu của Vệ Uyên đứng sau gần như tàn nhẫn: “Trông chừng Tấn Vương thế tử phu nhân, không được để nàng rời khỏi tường thành nửa bước.”
Tô Hi quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn Vệ Uyên, môi mím chặt. Không biết là do tức giận hay là gì khác, thân thể nàng khẽ run, nghiến răng nói: “Để ta xuống.”
Vệ Uyên nhếch miệng, cười rất thoải mái. Hệt như Tô Hi chính là con chim hoàng yến đã bị trói chặt đôi cánh trong tay y, mặc y xử lý: “Đệ muội yên tâm, ta sẽ không làm hắn bị thương, cũng sẽ không làm hại đứa con trong bụng nàng. Nàng chỉ cần đứng đây để Đình Chu thấy là được.”
Tô Hi mở to đôi mắt, bây giờ mới hiểu ý đồ của y, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài thành theo bản năng. Đội ngũ đã đến gần, binh lính đi sau giơ cung tiễn lên, nhắm chuẩn về phía tường thành. Vệ Uyên không đợi nàng nói gì thì đã lạnh lùng ra lệnh: “Đóng cổng thành.”
Mệnh lệnh được truyền dần xuống, chỉ trong chốc lát, Tô Hi nghe được một tiếng vang rất lớn, cửa thành bị đóng mạnh lại.
Binh lính của Vệ Phong dừng ở con hào, Tô Hi hoảng hốt nhìn, vội tìm hình bóng của Vệ Phong.
Vệ Phong dừng lại ở vị trí đầu tiên, nàng cúi đầu thì đâm sầm vào hai tròng mắt đen như mực của hắn. Cổ họng của nàng thắt lại, hệt như bị vướng một cục bông gòn vậy, rõ ràng có rất nhiều sự nhớ nhung và tủi thân muốn kể cho hắn nghe, nhưng bởi vì thời cuộc căng thẳng hiện giờ mà nàng đành cố chịu đựng. Tô Hi chớp mắt, càng chớp thì hình ảnh trước mắt càng trở nên mơ hồ, Vệ Phong vẫn còn đứng nơi đó nhưng nàng lại không thấy rõ gương mặt của hắn.
Hai con ngươi của Vệ Phong đen như mực, lẳng lặng nhìn bóng dáng kia trên tường thành.
Đang giữa hè, Tô Hi mặc xiêm y mỏng, váy lạu gấp nếp màu xanh bay trong gió, hệt như một chồi non mới rút ra từ trên cành cây khô, mảnh mai, thanh tú, đáng thương, từng cử chỉ đều động lòng người. Gương mặt Vệ Phong trầm lắng, đôi môi mỏng mím chặt, nhìn hắn như bình tĩnh nhưng mu bàn tay nắm dây cương đã nổi đầy gân xanh.
**
“Thế tử gia, có phá cổng thành không ạ?” Thường Hộc đứng sau rút thanh kiếm dài ra và hỏi. Y đi theo Vệ Phong đã vài năm rồi, bây giờ vẫn giữ thói quen gọi Vệ Phong là thế tử.
Cổng thành trước mặt đóng chặt, cung thủ của Vệ Uyên xếp thành hàng trên tường thành, mũi tên lạnh lẽo đồng thời chĩa xuống dưới.
Vệ Phong nhìn chằm chằm, yên lặng không nói.
Trên đường trở về thì hắn đã biết được chuyện ở Kinh Thành, vội vàng thúc ngựa chạy một mạch về, chuyến hành trình mất nửa tháng bị hắn rút ngắn lại chỉ còn một nửa. Cả người hắn mang đầy sương gió mệt mỏi nhưng tinh thần không hề mệt mỏi chút nào. Trong chớp mắt khi hắn nhìn thấy Tô Hi thì máu cả người như đông cứng lại.
Vệ Uyên đúng là không ngốc, biết được Tô Hi chính là điểm yếu của hắn. Nhưng y không biết rằng y càng làm vậy, càng khiến hắn muốn kết thúc y nhanh hơn mà thôi.
Hắn không cho phép Tô Hi xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ cần nàng thiếu một sợi tóc thì hắn chắc chắn sẽ lấy mạng của y.
Vệ Phong nheo mắt, đè giọng xuống, nói rõ ràng từng chữ: “Phá cổng thành.”
Thường Hộc nghe thế thì giơ thanh kiếm dài trong tay lên, sau đó dẫn nhân mã đằng sau xông ra ngoài.
Chiếc cầu qua con hào bảo vệ thành đã bị Vệ Uyên đóng lại, Thường Hộc không hề do dự cởi áo giáp ra rồi nhảy xuống nước, bơi sang bờ bên kia.
Binh lính đằng sau nối tiếp nhau, từng người nhảy xuống nước.
Mũi tên trên tường thành bắn xuống như mưa. Binh lính bên cạnh Vệ Phong giơ cung tên lên, đang định bắn lên phía tường thành, nhưng bỗng hắn giơ tay lên nắm lấy mũi tên đó. Vệ Phong nhìn thẳng về trước, giọng nói đè nén rất thấp, mang theo sự cảnh cáo: “Truyền lệnh xuống, ai cũng không được bắn tên.”
Hắn vừa dứt lời, không biết tên lính nào ở đằng sau buông tay, một mũi tên bay thẳng lên phía tường thành.
Mũi tên nhắm thẳng Vệ Uyên, nhưng bởi vì khoảng cách xa nên không chính xác lắm, vì vậy mũi tên chệch sang hướng bên cạnh một chút. Nó đúng lúc bay thẳng về phía Tô Hi đang đứng cạnh Vệ Uyên.
Cả người Tô Hi cứng ngắc, hai con ngươi giãn ra, ngơ ngẩn nhìn mũi tên đang bay về phía mình, nhất thời nàng cũng quên cả phản ứng. Không biết ai ở đằng sau đẩy nàng khiến nàng lảo đảo sang bên cạnh, ngay sau đó, mũi tên đâm thẳng vào nơi nàng đứng khi nãy.
Sau lưng Tô Hi ướt đẫm mồ hôi lạnh, vừa mới đứng vững thì nàng lập tức cảm thấy bụng đau nhói. Nàng nhíu mày, đỡ tường thành bên cạnh, ngón tay thon dài khẽ siết chặt. Cơn đau lần này khác hẳn, nàng có thể cảm nhận được rằng có lẽ nàng thật sự sắp sinh rồi.
Sau khi Vệ Uyên hoàn hồn thì lập tức nhìn xuống tường thành, trên miệng là nụ cười trào phúng: “Xem ra là do ta hiểu lầm rồi, Đình Chu, tình cảm ngươi dành cho đệ muội cũng chỉ thế thôi.”
Vẻ mặt Vệ Phong lạnh như băng, giọng nói rét buốt: “Vừa rồi là ai đã bắn mũi tên?”
Trong khoảnh khắc mũi tên kia lao về phía Tô Hi, tim hắn như ngừng đập, lòng bàn tay vặn như muốn nghiền nát dây cương. Hắn không thể tưởng tượng được nếu như Tô Hi bị thương.
Lúc hắn nhìn lại phía tường thành thì đã không còn thấy bóng dáng Tô Hi đâu.
Tô Hi không đi đâu cả, chẳng qua nàng đỡ tường ngồi sụp xuống. Bụng nàng vô cùng đau nhói, từng cơn từng cơn, nàng chỉ cảm thấy có một dòng chất lỏng ấm áp chảy ra từ cơ thể mình. Nàng ôm bụng, ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn xung quanh. Cuối cùng ánh mắt nàng dừng lại trên người một thị vệ vừa mới đẩy nhẹ nàng ra, tránh cho nàng bị mũi tên bắn trúng. Nàng hơi hé miệng, năn nỉ: “Gọi bà đỡ giúp ta……Ở xe ngựa dưới thành, xin ngươi, giúp ta……”
Trên tường thành đều là nam nhân cao lớn, chưa ai từng trải qua chuyện này. Bọn họ chỉ thấy sắc mặt Tấn Vương thế tử phu nhân tái nhợt, hai hàng lông mi mệt mõi rũ xuống, hệt như cánh bướm bất động, che đi hai con ngươi đen láy trong đôi mắt trong trẻo kia. Ngay cả dáng vẻ chật vật như thế, cũng có thể khiến người ta thương tâm.
Không biết là ai kêu lên, “Phu nhân, ngài vỡ nước ối rồi ——“
Tô H cắn chặt môi, nhắm mắt lại, không nói gì. Ngoài câu cầu xin giúp đỡ lúc đầu ra thì nàng chưa từng mở miệng nói câu nào nữa.
*
Dưới tường thành yên lặng đến lạ thường. Nếu là trong bất kỳ trường hợp nào khác, Vệ Phong chắc chắn đã dẫn người đến phá thành, nhưng lần này hắn lại rất bình tĩnh, không chỉ không kêu lính bắn tên mà ngay cả mấy người phá cổng thành khi nãy cũng không thấy ở đâu. Vệ Uyên suy nghĩ, Tô Hi đang nằm trong tay của y, tất nhiên Vệ Phong không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì thế y cũng không nghĩ nhiều nữa.
Vệ Uyên suy nghĩ một lát, trong lòng nhanh chóng đã có cách. Tô Hi không thể đi xuống được, y còn phải giữ nàng để uy hiếp Vệ Phong, mặc cho bây giờ Tô Hi đã cắn nát môi, dưới váy thì ướt đẫm máu thì y vẫn không thả nàng đi, càng không lên tiếng kêu người đưa Tô Hi về mà chỉ nói với một thị vệ: “Kêu bà đỡ trên xe ngựa lên đây, nếu nàng không chịu nổi nữa thì cứ sinh ở đây.”
Một người thị vệ đáp vâng, sau đó đi xuống dưới lầu.
Nhưng mà qua hồi lâu vẫn không thấy người thị vệ kia đi lên lại.
Tinh thần Tô Hi đã bắt đầu trở nên mơ hồ, nàng sợ mình bị bất tỉnh nên cắn chặt răng. Mẫu thân Ân thị từng nói với nàng lúc sinh con không thể nghỉ xả hơi được, nếu không đứa con trong bụng sẽ bị ngộp thở. Nàng không dám nghỉ nhưng lại không muốn sinh ở đây, xung quanh rất nhiều người đang nhìn. Nàng giơ tay lên, há miệng cắn mu bàn tay của mình, nghĩ thầm sao Vệ Phong còn chưa lên cứu nàng nữa, sao hắn còn chưa tới….
Vệ Uyên cụp mắt, thấy những giọt nước mắt đọng trên hai hàng lông mi của Tô Hi. Hắn dời mắt đi, thấy thị vệ kia còn chưa đi lên, đang định sai người xuống xem thử thì đột nhiên bên dưới truyền đến tiếng đến tiếng đao kiếm và binh khí. Và đang có xu hướng ngày càng đến gần hơn.
Một binh lính mặc đồ lưỡng háng (1) xông lên cổng thần, rối rít nói: “Thế tử gia, cổng Trung Thừa bị người phá rồi!”
Sắc mặt Vệ Uyên thay đổi, tiến lên một bước nói: “Cái gì?”
Hoá ra Vệ Phong dùng kế dương đông kích tây. Sở dĩ hắn bình tĩnh như thế là bởi vì đội quân chia làm hai nhánh, một nhánh đánh lạc hướng chú ý của Vệ Uyên, nhánh còn lại vòng ra sau phá cổng thành Trung Thừa. Cổng Trung Thừa có rất ít binh lính, chỉ chốc lát là đội quân của Vệ Phong đã phá được cổng thành. Bây giờ bọn họ đang đi về phía này, hai bên giao chiến, quân đội Vệ Phong như chẻ tre (2), đang muốn có xu hướng áp đảo quân của Vệ Uyên.
(2) Sức chẻ tre là một thành ngữ của người Trung Quốc, một phép ẩn dụ của chiến thắng không bị cản trở.
Ngay sau đó, có một binh lính trên tường thành nói: “Thế tử gia, Tô tướng quân dẫn binh đến cổng Đông Hoa rồi——-“
Mặt Vệ Uyên xám xịt, hết sức khó coi. Không phải Tô Chỉ còn ở Nhạn Môn Quan xa xôi sao? Hắn quay về khi nào? Y đạp thẳng vào ngực tên lính kia, giận dữ nói: “Có cái cổng thành mà cũng không giữ được, cả đám phế vật!”
Y vừa nói xong thì cổng thành bên dưới đã bị quân của Vệ Phong mở. Binh lính bên ngoài thành dũng mãnh tràn vào, kỵ binh đạp lên cầu gỗ, băng qua con hào và vào thẳng bên trong thành.
*
Tô Hi mở to đôi mắt, trong lúc mơ màng hình như nàng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đĩnh đạc đi lên trên tường thành, đang đi về phía nàng.
Ngay sau đó, nàng rơi vào một cái vòng tay rộng lớn quen thuộc.
(1) Lãng háng