Tô Hi nghe được từ Thường công công bên cạnh Hoàng đế. Chiêu Nguyên Đế chuẩn bị thoái vị, đang sai người của Lễ Bộ viết chiếu thư.
Cả tối nay Vệ Phong vẫn chưa về nên mới sai Thường công công đến báo cho nàng một tiếng. Sau khi nàng tiễn Thường công công về thì ôm lò sưởi cầm tay, đứng ngơ ngẩn trên hành lang.
Kiếp này Chiêu Nguyên Đế thoái vị hơi sớm. Nàng nhớ rõ kiếp trước lúc Vệ Phong đăng cơ là vào mùng sáu Tết, bây giờ lại sớm hơn tận hai ba tháng. Có điều nàng suy nghĩ thấy cũng đúng, nàng sống lại lần nữa nên có rất nhiều chuyện đều thay đổi theo. Vệ Uyên khởi binh tạo phản, Chiêu Nguyên Đế lực bất tòng tấm, biến cố này cũng cứ như thế mà thành.
Vào giờ Thìn hôm sau, chiếu thư thoái vị của Chiêu Nguyên Đế được công bố. Sau khi thông báo cho thiên hạ thì lập tức bắt tay vào chuyện chuẩn bị chỗ cho tân đế.
Vệ Phong vẫn còn ở trong cung, Tô Hi vẫn có một cảm giác không chân thật lắm. Nàng sai Ngân Nhạn lấy đàn Lục Ỷ đến, sau đó ngồi trên giường sát cửa sổ, suy nghĩ một lát rồi gảy một khúc “Hồng hộc hí” mà năm đó Cốc tiên sinh đã dạy. Có lẽ do lâu rồi nàng không gảy đàn nên ngón tay trên dây đàn hơi lóng ngóng. Nếu bị Cốc tiên sinh nghe được thì nhất định sẽ bảo nàng làm mất mặt thầy mất.
Nhưng hai đứa Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ rất nể mặt, tụi nó thành thật ngồi đối diện, ngẩng gương mặt nhỏ mũm mĩm, giơ cánh tay mập mạp lên vui vẻ nhìn Tô Hi, trong miệng ‘ê ê a a’ gì đó mà người khác không nghe hiểu.
Tô Hi thấy hai đứa vui vẻ thì lập tức gảy thêm khúc “Vẫn trở về”. Bây giờ nàng đã tìm được cảm giác, có lẽ do khúc đầu hơi dồn dập nên hai đứa chỉ cười chứ không cựa quậy nữa, đôi mắt to ngập nước.
Tô Hi thấy đứa anh Trĩ Ngôn chu miệng như muốn khóc thì nhanh chóng dừng lại, sau đó bế thân thể nhỏ nhắn của nó lên, vừa dỗ dành vừa nói: “Không khóc, chúng ta ra ngoài chơi được không? Nương dẫn con và đệ đệ đi quét tuyết nhé.”
Năm nay mưa và tuyết đặc biệt nhiều, đêm hôm qua lại có thêm một trận tuyết rơi.
Tô Hi thích dùng nước tuyết (1) pha trà, ngòn ngọt thanh dịu, dư vị vẫn còn nguyên, năm nào vào thời điểm này cũng sẽ quét một chum tuyết đầy, cất để sau này pha trà.
(1) Nước tuyết là nước sau khi tuyết tự nhiên tan vào mùa đông (theo Baidu).
Trĩ Ngôn nằm sấp trên vai của Tô Hi, khuôn mặt mềm mại trắng nõn tựa lên mặt của Tô Hi, không biết có phải nó nghe hiểu nàng nói không mà không còn khóc nữa.
Tô Hi sửa soạn rồi dẫn tụi nhỏ ra sân sau. Ngân Nhạn và Ngân Hạc ôm hai đứa bé đi theo sau, Tô Hi dùng đầu ngón tay quét tuyết đọng trên hoa mai, sau đó xoay người khẽ chạm lên chóp mũi của Trĩ Ngôn. Thằng bé bị lạnh, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, sau đó co người vào trong tã lót. Tô Hi cười khẽ, lại lau bông tuyết trên chóp mũi của nó đi, nàng sợ hai đứa bị lạnh nên một lát sau liền kêu Ngân Nhạn và Ngân Hạc ôm tụi nhỏ về phòng trước.
Tô Hi ôm chum nhỏ có hoa văn sặc sỡ, nói: “Lát nữa ta sẽ về.”
Sau khi nha hoàn ôm hai đứa nhỏ đi, Tô Hi tiếp tục nhón chân quét tuyết động ở tầng trên cùng của cành hoa mai.
Chợt đằng sau vang lên tiếng bước chân. Nàng tưởng bọn Ngân Nhạn và Ngân Hạc quay lại, nên cũng không quay đầu mà hỏi: “Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ ngủ rồi sao? Tụi nhỏ mới vừa nghịch tuyết nên ngươi đắp thêm chăn cho hai đứa đi, ta nghe nương nói……” Con nít mà bị bệnh là lâu khỏi lắm. Vì vậy nàng mới chăm sóc bọn nhỏ rất cẩn thận.
Nhưng nàng còn chưa nói xong thì đã bị một vòng tay ôm lấy eo từ đằng sau, ngay sau đó là một giọng nói vang lên từ trên đầu, trầm thấp êm dịu: “Sao nàng không quan tâm ta?”
Tô Hi giật mình, xoay người thì thấy Vệ Phong cụp mắt, như cười như không nhìn nàng khiến nàng suýt chút nữa làm đổ chum nhỏ trong tay, bèn tò mò hỏi: “Đình Chu biểu ca về hồi nào vậy?”
“Ta vừa mới về.” Vệ Phong cầm chum nhỏ trong tay nàng, một đêm không ngủ nên quanh mắt đã có quầng thâm nhạt. “Ta nghe nha hoàn nói nàng quét tuyết ở đây nên ra đây.” Hắn nói xong, lại giơ chum nhỏ lên đỉnh đầu của nàng, nhẹ nhàng quét tuyết trên cành cây nãy giờ nàng mãi không với tới kia.
Tô Hi ngửa đầu lên nhìn hắn, muốn nói lại thôi. Hắn như chẳng có gì xảy ra cả, thật ra nàng muốn nghe chính miệng hắn nói tối hôm qua xảy ra chuyện gì.
Sao Vệ Phong không nhìn ra hàng chữ “Thiếp rất tò mò” sáng rực trên mặt tiểu cô nương cơ chứ. Hắn nắm bàn tay lạnh ngắt của nàng, dỗ dành: “Ở đây lạnh quá, lát nữa về phòng lại nói.”
Tô Hi mím môi gật đầu. Nàng thấy chum đựng tuyết cũng đã đầy nên không ở đây lâu nữa, sau khi quét xong mấy cây hoa mai gần đó rồi theo Vệ Phong về phòng. Trong phòng đối địa long rất ấm áp, Trĩ Ngôn và Trĩ Ngữ đã ngủ ở phòng kế bên rồi. Tô Hi sai nha hoàn lấy dụng cụ pha trà, nàng ngồi sau chiếc bàn nhỏ khảm trai màu đỏ, vừa nấu nước tuyết vừa ngước mắt nhìn về phía đối diện, nói: “Hôm qua Đình Chu biểu ca có nghỉ ngơi không?”
Quả nhiên, Vệ Phong lắc đầu.
Tối hôm qua Chiêu Nguyên Đế thức trắng đêm bàn giao việc nên tất nhiên hắn cũng không chợp mắt. Sáng nay sau khi thông báo chiếu thư, hắn lập tức trở về phủ Tấn Vương, đến bây giờ đã liên tục hai mươi canh giờ chưa nghỉ ngơi rồi.
Tô Hi đau lòng, suy nghĩ rồi nói: “Hay chàng ngủ một lát đi, đến chập tối thiếp sẽ gọi chàng dậy.”
“Ta không sao.” Vệ Phong nói, cách một chiếc bàn thấp, hắn khều chóp mũi của nàng, “Uống xong trà nàng nấu rồi ngủ.”
Tô Hi không chỉ biết múa, đánh đàn và ngâm thơ mà cũng có học và hiểu biết về trà đạo. Có điều từ sau khi lấy Vệ Phong thì nàng vẫn chưa có cơ hội để pha trà mà thôi.
Nếu Vệ Phong đã nói vậy, nàng cũng không kiên trì đuổi hắn đi ngủ nữa, sau khi nước tuyết sôi, nàng lại cho Bạch Hào Ngân Châm vào, vớt bọt bên trên đi. Đợi sau khi nước trà sôi sùng sục ba lần, nàng mới dùng dải lụa trắng lót lên ấm tử sa, sau đó rót vào chén.
Vệ Phong chén trà lên, không nóng nảy mà chầm chậm hỏi: “Nàng muốn đặt tên gì cho cung điện sau này?”
Tô Hi chớp mắt, hơi không phản ứng kịp.
Vệ Phong cười, giải thích: “Hoàng Hậu nương nương vẫn còn nên ta nghĩ chắc nàng sẽ không ở trong Chiêu Dương Điện đâu, vì vậy ta sai người tu sửa một cung điện sau điện Tuyên Thất, vài ngày nữa là xây xong rồi, nàng nghĩ xem đặt tên là gì.”
Điện Tuyên Thất là tẩm điện của Đế vương. Cung điện Vệ Phong sai người sửa lại chỉ cách điện Tuyên Thất một gian phòng.
Tô Hi không đoán được hắn làm nhanh lẹ thế, vội nói: “Thiếp còn chưa nghĩ được tên nào.”
Hai người cách nhau một cái bàn, Vệ Phong không quen ngồi xa nàng như thế, sau khi uống trà xong thì hắn kêu nha hoàn vào khiêng bàn ra, tiếp đó ôm lấy eo của Tô Hi kéo nàng vào lòng, lúc này hắn mới cảm thấy thoải mái. Hắn cúi đầu hôn lên trán của nàng và nói: “Không sao cả, nàng cứ từ từ nghĩ.”
Tô Hi vặn vẹo người, ngồi quỳ đối diện Vệ Phong, cố gắng nhìn thằng hắn: “Đình Chu biểu ca, Bệ hạ nói thế nào….”
Bàn tay to của Vệ Phong bao phủ lên bàn tay nhỏ của nàng, chầm chậm nói: “Các ngôn quan và cái đại thần trong Nội Các ủng hộ ta mười ngày sau đăng cơ.”
Mười ngày sau, không sớm cũng không muộn. Tô Hi gật đầu, bỗng dưng nhớ tới một vấn đề, đôi môi hồng hào bỗng mím chặt.
Vệ Phong nâng cằm nhỏ của nàng lên, chăm chú lên thẳng vào đôi mắt của nàng: “Hoàng Hậu muốn nói gì với trẫm nào?”
Tô Hi hất tay của Vệ Phong, giận dỗi nói “Không đứng đắn”. Nhưng nàng vẫn không nhịn được mà móc ngón tay của hắn, khẽ hỏi: “Sau khi chàng đăng cơ, vậy hậu cung của Bệ hạ thì thế nào bây giờ?”
Theo quy củ của Đại Yến, sau khi tân đế đăng cơ, phi tử đã sinh hoàng tử và hoàng nữ sẽ tiếp tục ở lại trong cung thành Thái phi; những người được Hoàng đế thị tẩm mà không sinh được con cái sẽ được đưa đến chùa của Hoàng gia. Còn…..Những người chưa từng sinh con cũng chưa từng được Hoàng đế thị tẩm thì sẽ theo ý của tân đế, xem là nên nạp vào hậu cung hay trả về nhà.
Tô Hi chơi đùa với ngón tay của Vệ Phong, hơi buồn rầu không vui.
Nàng tin Vệ Phong, nhưng nàng lại không tin mấy ngôn quan đó.
Vệ Phong chỉ có một thê tử là nàng, ngay cả thông phòng cũng không có, sau khi hắn đăng cơ nhất định sẽ có mấy đại thần khuyên hắn nên mở rộng hậu cung. Hắn ngồi trên vị trí đó, căn cơ lúc ban đầu không thể nào ổn được, lâu dài có thể đánh bại được mấy đại thần đó sao? Nàng cẩn thận suy nghĩ, muốn biết xem kiếp trước sau khi Vệ Phong đăng cơ thì rốt cuộc đã nạp bao nhiêu phi tần nhưng rồi nàng lại chẳng nhớ gì cả.
Kiếp trước nàng không thích Vệ Phong thì không tính. Nhưng kiếp này nàng quen biết và được hắn cưng chiều, nên bây giờ nàng chỉ muốn ích kỷ giữ riêng phần tình cảm này cho mình mà thôi.
Vệ Phong thấy Tô Hi gục đầu ủ rũ thì hơi buồn cười, hắn nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng, “Nàng nói xem nên làm thế nào?”
“Ấy……” Đau. Tô Hi ôm má ngẩng đầu, đôi mắt đen láy xoay tròn, nói: “Đưa đi.”
Vệ Phong cười nói: “Được thôi.”
Tô Hi mím môi, hỏi tiếp: “Lỡ mấy đại thần khuyên chàng nạp phi thì thế nào?”
Vệ Phong khẽ cong môi lẳng lặng nhìn nàng, cũng không đáp lại. Ngay lúc lòng Tô Hi chùng xuống, hắn duỗi tay chỉ lên má mình, ý là —– “Nàng hôn ta một cái rồi ta nói cho nghe.”
Tô Hi chưa thấy ai nhân cơ hội lợi dụng như thế, nàng mím môi, miễn cưỡng ôm mặt hắn hôn một cái “chụt” lên má.
Vệ Phong thấp giọng cười: “Ấu Ấu, mình nàng tra tấn ta là đủ rồi. Nếu còn thêm mấy người nữa, ta sợ không nuốt không trôi.
Tô Hi đẩy hắn rõ, người này đúng là không gì hay ho được.
Vệ Phong cười nhẹ, hôn lên đôi mắt của nàng, nói tiếp: “Ta cam tâm tình nguyện bị nàng tra tấn.”
*
Dù Vệ Phong chưa đăng cơ nhưng vẫn phải xử lý chuyện triều chính.
Mười ngày sau là đến ngày tổ chức đại điển đăng cơ. Trước đó một ngày, Tô Hi và Trĩ Ngôn Trĩ Ngữ được đón vào cung, trước khi đi nàng đến Ký An Đường tạm biệt Tấn Vương Vệ Liên Khôn.
Vệ Liên Khôn mặc một bộ trường bào màu tím, không khác mấy so với hồi Tô Hi mới vào phủ Tấn Vương, chỉ có bên tóc mai đã có vài sợi tóc bạc. Ông nhìn cháu trai trong lòng Tô Hi, trên mặt không hề gợn sóng, chỉ khi Trĩ Ngôn duỗi tay muốn tổ phụ ôm thì sắc mặt ông mới thoáng thay đổi. Ông dời tầm mắt và nói: “Con nhanh đi đi, mất công trễ giờ vào cung.”
Tô Hi đặt tên cho tẩm điện của mình là điện Vô Song. Điện Vô Song chưa xây xong, đồ đạc bên trong cũng chưa đầy đủ nên trước tiên nàng vẫn ở trong tẩm điện của Vệ Phong.
Sáng sớm Vệ Phong đã đến điện Trung Hoà nhận cúng bái của mấy quan lại trong triều, tổ chức điển lễ đăng cơ.
Truyền ngọc tỷ, đặt tước vị, sắc phong Hoàng Hậu, lập miếu thờ tổ, sau khi mọi chuyện xong xuôi cũng đã đến tối.
Lúc Vệ Phong đi về phía tẩm điện, từ xa đã thấy đèn dầu đốt bên trong, ánh đèn mờ nhạt, trên cửa sổ phản chiếu một dáng người nhỏ nhắn và bóng dáng của hai đứa bé.