Sau khi Tô Hi rời giường thì đội săn bắt đã lên đường.
Lần này, người tham gia săn bắt rất đông, tổng cộng có khoảng 40 đế 50 người, Đại ca, Nhị ca và Lục ca của Tô Hi cũng nằm trong số đó.
Tô Hi nghe thấy tiếng còi bên ngoài nhưng vẫn cứ nằm mãi trên giường không chịu dậy.
Tối qua Vệ Phong đánh nàng mấy cái đến giờ vẫn còn đau điếng, trong lòng nàng oán trách hắn không thôi, chỗ xấu hổ như vậy, ngay cả chính nàng cũng ngại ngùng nhìn xem, chứ đừng nói gì đến bảo Ngân Nhạn nhìn giúp nàng. Cũng không biết bị thương ra sao rồi.
Ngân Nhạn bưng đồ ăn sáng từ bên ngoài đi vào, thấy Tô Hi vẫn còn vùi trong chăn, “Tiểu thư, Mặt trời phơi xuống mông rồi kìa.”
Bây giờ Tô Hi không nghe nổi từ này nữa, nàng não ruột che lại đầu của mình, sau đó khàn giọng nói: “Lấy cho ta cái gương lại đây.”
Ngân Nhạn khó hiểu: “Tiểu thư muốn trang điểm ở trên giường sao ạ?”
“Ngươi đừng hỏi, cứ đi lấy là được.” Nàng xấu hổ mở miệng. Cũng may lần này đi ra ngoài nàng luôn mang theo thuốc mỡ bên người, để ở trong túi quần áo.
Sau khi Ngân Nhạn đưa gương tới thì Tô Hi để nàng ấy ra ngoài, còn nàng thì đi chân trần xuống giường lấy chai thuốc mỡ, sau lại quay về giường rồi thả hai tấm màn xuống.
Tô Hi nằm sấp trong màn, nàng cởi quần lụa màu hạnh trắng ra rồi đặt chiếc gương Bảo Tương Hoa nhỏ ở đằng sau, tiếp đó quay đầu nhìn thoáng qua. Dấu bàn tay hôm qua đã phai nhạt, chỉ thấy trên làn da trắng hồng mềm mại hằn lên hai vết bầm nhẹ.
Da thịt của Tô Hi non nớt, ngày thường chỉ chạm nhẹ một cái là đã ửng hồng, chứ đừng nói là bị người khác đánh một trận như vậy. Bầm tím là điều không thể trách khỏi. Nàng bỏ gương xuống, trong lòng thầm mắng Vệ Phong lần nữa, sau đó bĩu môi rồi đổ một ít thuốc mỡ vào lòng bàn tay, yên lặng và tủi thân tự bôi thuốc cho mình.
Sau khi bôi thuốc xong thì nàng mặc chiếc quần lụa lên lại, lúc này mới kêu Ngân Nhạn đi vào lại.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Tô Hi lại dùng bữa sáng, tiếp đó là đi ra ngoài lều trại.
Lúc này, nam tử đều đã đến bãi săn để săn bắt, ở lại hầu hết toàn là nữ quyến. Tô Hi tìm Úc Bảo Đồng trò chuyện, không bao lâu thì nghe thấy bên ngoài có tiếng người gọi: “Tô Cửu cô nương có ở bên trong không?”
Tô Hi vén rèm đi ra ngoài, hỏi: “Ai đấy?”
Vừa nói dứt lời thì có một cô nhóc mặc áo tay ngắn màu hồng hải đường chạy vọt tới rồi dang hai tay ôm lấy Tô Hi, nói: “Hi cô cô.”
Tô Hi cụp mắt nhìn, còn không phải là Vệ Đức Âm đây sao. Nàng cúi người xoa đầu của Vệ đức Âm và cười nói: “Sao Đức Âm lại chạy tới đây?”
Vệ Đức Âm ngẩng đầu cười khanh khách: “Ca ca và Vệ Phong ca ca đều đi săn thú cả rồi, không có ai chơi với Đức Âm hết, nên Đức Âm muốn đến tìm Hi cô cô chơi.”
Cô nhóc đáng yêu nhiệt tình như vậy, cho dù là ai cũng đều thích. Tô Hi tươi cười thân thiết: “Tiểu nữ dẫn công chúa về lều chơi nhé?”
Bên ngoài gió lớn, thân thể của cô nhóc lại không tốt lắm, nếu đứng bên ngoài lâu sẽ dễ bị bệnh. Hành động cẩn thận như vậy khiến lão ma ma đi đằng sau Vệ Đức Âm không khỏi nhìn Tô Hi thêm vài lần.
Lão ma ma họ Khương, là bà vú của Vệ Đức Âm, cũng bởi vì lúc trước từng chăm sóc cho Đại Hoàng tử Vệ Quý Thường nên rất có tiếng nói trước mặt của Hoàng Hậu nương nương. Hạ nhân trong cung nhìn thấy bà ấy đều phải cúi đầu. Bà là lão nhân trong cung, một đôi mắt rất sắc bén, bà có thể nhìn rõ ai thật lòng thật dạ, ai hư tình giả ý đối với tiểu công chúa.
Lúc này, vị Cửu cô nương của Tô gia đúng thật là thật lòng suy nghĩ cho tiểu công chúa.
Vệ Đức Âm gật đầu nói được. Tô Hi nắm tay cô bé đi vào lều của mình.
Chưa đi được hai bước thì liền thấy Phó Nghi và Lệ An Nghi từ đối diện đi tới.
Phó Nghi bước đi chầm chậm, vừa nhìn thấy Vệ Đức Âm bên cạnh Tô Hi thì có hơi giật mình, nàng ta mím môi cười: “Cả đường đi đều thấy Hoà Nghi công chúa ở bên Hi muội muội, hình như Công chúa rất thích Hi muội muội.”
Không đợi Tô Hi trả lời thì Vệ Đức Âm đã thành thật nói: “Đương nhiên Đức Âm thích Hi cô cô rồi. Hi cô cô sẽ chơi với Đức Âm.”
Cô bé là nữ nhi duy nhất của Đế Hậu, nếu có thể lọt vào mắt cô bé thì tương đương với việc có thể được Đế Hậu để mắt tới. Ngoài miệng thì Phó Nghi bảo không quan tâm nhưng trong lòng thì vẫn hơi để ý, nàng ta nghe vậy thì cười: “Tiểu Công chúa muốn chơi cái gì? Tiểu nữ và An Nghi đang định đến con suối gần đây một lát, Công chúa có muốn đi cùng không? Bên cạnh con suối có nước có cá, thú vị lắm.”
Vệ Đức Âm chớp mắt, con bé cầm tay Tô Hi, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Ta đã hẹn với Hi cô cô rồi nên không đi được.”
Phó Nghi mỉm cười nhìn thoáng qua Tô Hi, nói: “Khi nào Công chúa chơi với Hi cô cô mà chẳng được, nhưng chúng ta vất vả lắm mới tới bãi săn một lần được, nếu không đi khắp nơi nhìn thử thì chẳng phải đáng tiếc lắm sao?”
Dù sao Vệ Đức Âm cũng chỉ là con nít, tính tình còn rất ham chơi, nên vừa nghe Phó Nghi nói xong thì có hơi động lòng. Lúc đang bối rối, phân vân thì Khương ma ma luôn phân xử công minh lại lên tiếng: “Phó cô nương, Lệ cô nương, thân thể của Công chúa điện hạ yếu ớt, bên suối vừa có gió lớn vừa không an toàn, chỉ sợ không thích hợp để Điện hạ đi chơi. Hai vị cô nương cứ đi thôi, điện hạ có Cửu cô nương chơi cùng là được rồi.”
Phó Nghi và Lệ An Nghi bị từ chối không thương tiếc, trong lúc nhất thời thì sắc mặt của hai người không đẹp lắm. Nhưng vị này là Khương ma ma rất có thể diện trong cung, cho dù là hai người các nàng cũng không thể đắc tội được với bà ấy.
Sắc mặt của Phó Nghi nhanh chóng khôi phục lại như thường: “Là do tiểu nữ sơ suất, một lòng chỉ nghĩ muốn chơi đùa với tiểu Công chúa mà quên mất rằng cơ thể Công chúa không tốt.”
Khương ma ma cũng chẳng chừa cho các nàng tí mặt mũi nào cả. Bà ấy nghe nàng ta nói câu đó xong thì cũng không trả lời lại, mà chỉ cúi người với Tô Hi, sau đó khách sáo lịch sự nói: “Tô Cửu cô nương, xin hãy đi tiếp.”
Sắc mặt của Phó Nghi ở đằng sau hết sức xuất sắc.
Lúc ra cửa Tô Hi không mang theo bao nhiêu đồ, chỉ cầm theo vài quyển sách và cây đàn, không có đồ chơi thích hợp cho con nít chơi. Nàng sợ Vệ Đức Âm thấy chán nên liền ngồi ở sau cây đàn Lục Ỷ rồi gảy một khúc nhạc đơn giản cho con bé.
Không nghĩ tới Vệ Đức Âm rất thích, con bé thích thú ngồi bên cạnh Tô Hi, nói: “Hi cô cô, cô cô đàn hay quá, cô cô dạy ta đàn được không?”
Tô Hi thấy con bé thích nên cũng vui vẻ, nàng cong đôi mắt nói được.
Tô Hi dạy Vệ Đức Âm gảy một khúc nhạc ngắn “Tiên Ông Thao” cả một buổi sáng, sau đó thì con bé ở lại dùng cơm trưa rồi mới chịu rời đi.
Buổi chiều, Tô Hi khá rảnh rỗi, nàng ngủ trưa trong chốc lát, lúc tỉnh dậy thì lại bôi thuốc cho mình lần nữa.
Cuối cùng cũng đến chập tối, đội ngũ săn bắt lần lượt trở về.
Mỗi người săn được con mồi nào đều phải được Thường công công bên cạnh Chiêu Nguyên Đế ghi chép lại, sau đó tới chập tối ngày thứ ba thì sẽ căn cứ vào tổng số con mồi mà mỗi người săn được mà xếp hạng nhất và nhì.
Hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên, sau khi Thường công công thống kê số con mồi của từng người xong, lại nhìn kỹ vào tên của hai người rồi cười nói với Chiêu Nguyên Đế: “Bệ hạ, người nhìn xem. Hôm nay Tấn Vương thế tử và Tô nhị gia có số con mồi bằng nhau, đều là bốn con nai và hai con sói. Người nói xem trong số hai người này, năm nay ai sẽ giành được hạng nhất đây?”